1 Năm Vạn Lịch,trong lư châu phủ Âu Dương sơn trang Cuối ngày ánh chiều tà chiếu rọi, thái dương đem toàn bộ lư châu phủ nhuộm thành sắc đỏ, khói bếp từng nhà dâng lên, đúng là quyện điểu(*) về, thời khắc cả nhà đoàn tụ.
2 “Nga! Kia Âu Dương gia là vì tiền tài mới tới cửa cầu thân ?” “Đúng vậy, tiểu thư. ” Văn Đức cung kính đứng ở giữa chính sảnh, khẽ nâng đầu nhìn Tô Thải Tần ngồi ở chủ vị liếc mắt một cái.
3 “Trực thúc! Ta vì sao phải tới nơi này?” Âu Dương Liệt ở chính sảnh Tô trạch rít gào. “Liệt nhi, ngươi chớ có lên tiếng. Ngươi cũng biết lời đồn đãi bên ngoài, Tô phu nhân miệng tuy nói không tin chính mắt thấy vẫn hơn, vì làm cho Tô phu nhân an tâm, ngươi đi một chuyến là đáng giá.
4 Âu Dương Liệt cưới Tô Thải Tần giàu nhất Hấp huyện là một việc trọng đại, mọi người đều nói Âu Dương gia vì hôn sự này mà tận tâm hết sức, cho dù không có của hồi môn cũng muốn thú Tô gia tiểu thư, thực đủ nghĩa khí! Mà Tô gia cũng bỏ qua chuyện từ hôn nhiều năm trước bị sỉ nhục.
5 Những ngày kế tiếp, Tô Thải Tần đều đến phòng thu chi tìm hiểu vấn đề nợ nần của Âu Dương sơn trang, công việc thực kinh khủng. Nàng trời sinh tính thông minh hiếu học, học tập mạnh mẽ, cá tính quật cường, không chịu thua, thích tìm kiếm vấn đề, sau đó giải quyết vấn đề.
6 “Vương Phúc, đây là toàn bộ số nợ Quần phương lâu, ngươi xem xem sao?” Tô Thải Tần đem tờ giấy giao cho phòng thu chi Vương Phúc. Vương Phúc vừa thấy, quả nhiên là giấy nợ Quần Phương Lâu, gần trăm vạn lượng a! Bên trong trang mắc nợ đảo mắt trả được trăm vạn lượng, phu nhân là làm như thế nào? Tô Thải Tần chỉ cười cười, “Sự tình giải quyết được là tốt rồi.
7 Trời còn chưa sáng hẳn, trên giường lớn Vi Đức cư ,một nam nhân đang nổi giận, đôi con ngươi đen kìm chế nhìn chằm chằm thân thể trắng noãn đắp chăn gấm.
8 Âu Dương Liệt thắp một cây nến khác nhìn khuôn mặt ái thế ngủ say, trên gương mặt mặt thanh lệ tái nhợt vẫn còn sót lại nước mắt. Nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, trong lòng hắn thống khổ không iết dung từ gì để hình dung.
9 Ở lại vài ngày, Triệu Vô Ngôn hướng Tô Thải Tần chào từ biệt, Tô Thải Tần kêu gào nàng tại sao vừa đến đã đi, thật vất vả mới tới được. “Thải Tần, ta phải đến Thuận Thiên phủ thăm một người bạn tốt.
10 “Ân!” Tô Thải Tần mắt đẹp si mê nhìn phu quân. Tiếng nước róc rách, màn đêm lên cao, Minh Nguyệt một vòng, lại bởi vì hơi nóng bốc lên từ ôn tuyền mà có vẻ mông mông lung lung, ánh trăng bị khuyết vẫn có vẻ đẹp của riêng nó.