1 CHƯƠNG 1 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: Icy Con người ta là vậy – say rồi hồ đồ, mượn rượu thổi phồng lá gan, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng đến khi tỉnh, nó lại xẹp xuống một cách thảm hại… Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trong một lô riêng ở Hoàng Cung Thời Đại.
2 CHƯƠNG 2 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: Icy Vẫn nghĩ sẽ chẳng bao giờ chạy theo cái mốt ấy, nhưng giờ đây, cô đã lao mình vào guồng xoay của bánh xe đương thời từ lúc nào không hay… Trầy trật mãi mới giải quyết xong vụ của ông khách người Đức, cô mở xấp hóa đơn đặt hàng ra cầm lấy tiền thưởng, lòng cực kỳ phấn chấn.
3 CHƯƠNG 3 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: Icy Mắt cá ăn vào vốn chẳng có vị gì, chỉ có dùng tâm để để cảm thì người ta mới nếm được mùi vị của nó.
4 CHƯƠNG 4 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: Icy “Bổn cô nương xưa nay chưa hề biết ghen là gì!” Tan việc thật sớm, cô đi mua đủ mọi nguyên liệu, về nhà rửa cá thật kỹ rồi đem chiên lên.
5 CHƯƠNG 5 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: Icy “Anh ăn sạch, cũng rửa xong xuôi rồi” Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, căn nhà nằm trên tầng thứ hai mươi tám của khu cư xá cao cấp giữa khu vực trung tâm.
6 CHƯƠNG 6. Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: Icy Hóa ra cuộc sống lại cũng có thể như vậy – hai người ôm nhau thật chặt, cũng có thể xa lạ đến cực độ, như anh và cô chẳng hạn… Nhận được điện thoại của Phính Đình, cô tức tốc đến nhà bạn.
7 Chương 7 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: iCy “Chúng ta chấm dứt ở đây đi!” Từ khi đến với nhau, cô và anh ít có dịp dùng cơm với đám họ Bành.
8 CHƯƠNG 8 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: iCy Edit: (…) « Triệu Tử Mặc, em lợi hại lắm! Em thắng rồi! » &&& Lúc cô hết giờ làm thì trời đổ mưa.
9 CHƯƠNG 9 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: iCy ღღღ Đổi ghế hạng thường lấy ghế hạng nhất, đứa ngốc mới có ý kiến! Cô đứng trân mình tại chỗ, cả người ngợp trong hơi thở thoang thoảng mùi thuốc lá của anh.
10 CHƯƠNG 10. Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: iCy Edit: (ღღღ) Một lát sau, có tiếng cửa chính đóng sầm lại. Cô ngơ ngác đứng dưới vòi hoa sen, những giọt nước li ti nhỏ tí tách xuống người.
11 CHƯƠNG 11 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì Vũ Chuyển ngữ: iCy Edit: (ღღღ) Trong cơn mê, bàn tay ấm áp, mạnh mẽ của người ấy nắm chặt tay cô. ❄❄❄ Tận mấy ngày sau, anh vẫn im hơi lặng tiếng.
12 CHƯƠNG 12 Tác giả: Mai Tử Hoàng Thì VũChuyển ngữ: iCy Edit: … ) Nhưng đó chưa phải điều đáng kinh ngạc nhất … Cô không hỏi vì sao anh biết cô ngã bệnh, mà chỉ đoán có lẽ là do anh thấy cuộc gọi nhỡ rồi gọi lại.
13 CHƯƠNG 13 Những ngày nghỉ phép của cô đã sắp hết, chỉ còn vài ngày nữa là phải đi làm trở lại. Ban đầu xin nghỉ hai tháng, sau đó anh không đồng ý, nên cô đành gọi điện cho Vương Đại Đầu, nói dối là vết mổ chậm lành, xin nghỉ thêm vài ngày nữa.
14 CHƯƠNG 14 Thì ra chia tay cũng chẳng khủng khiếp như mọi người vẫn nghĩ… Tay nâng ly rượu, Tử Mặc đứng ở một góc nói chuyện với Phính Đình. Hôm nay cô bạn diện một chiếc váy dạ hội màu tím rất đẹp.
15 CHƯƠNG 15 Tại sao?… Cô không ngờ mình sẽ gặp lại anh, mà còn ngay tại công ty Hình Lợi Phong đang làm việc. Trời lạnh, không gì bằng đi ăn lẩu nóng, nên khi Hình Lợi Phong vừa mời, cô liền gật đầu.
16 CHƯƠNG 16. Đến lúc ấy, anh mới biết thì ra mình đã yêu cô không còn lối thoát. Khi cả ba đến nơi thì đã trễ, Hình Lợi Phong quay sang giải thích rối rít với mọi người: “Tại xe bị hư!” Anh thì ngồi đối diện cô qua chiếc bàn tròn trịa, tuy xa mà gần, tuy gần lại xa.
17 CHƯƠNG 17 Rốt cuộc hai người là như thế nào đây? Khi Tử Mặc nổi giận, đôi mắt cô loang loáng, long lanh như nhúng nước, cặp chân mày cau lại vẻ không thể chịu đựng được.
18 CHƯƠNG 18 Mười rưỡi sáng, thời điểm bận rộn trong ngày. Một cô nhân viên cửa hàng hoa cột tóc đuôi ngựa, mặc áo Tshirt trắng ôm một bó hồng lam rất to bước vào phòng.
19 CHƯƠNG 19 Hóa ra cô cũng có thể dằn lòng mình mà kiên quyết được đến thế! Từ khoảnh khắc anh xoay lưng lặng lẽ bước đi, lòng cô chết lặng, mọi cảm giác đều đã tê liệt.
20 CHƯƠNG 20 Một nháy mắt ngắn ngủi sau, cô quay đầu nhìn Hình Lợi Phong: “Chúng ta đi thôi!” Anh gật đầu đáp: “Em chờ một chút, anh đi sắp xếp sơ qua tài liệu của cuộc họp hồi nãy rồi ra liền!” Cô cũng gật đầu cười, dõi mắt nhìn Hình Lợi Phong vào thang máy, cảm giác được sức ép đến nghẹt thở dần dần biến mất, cuối cùng nhịp tim cô mới từ từ bình ổn trở lại.