21 CHƯƠNG 21 Dạo này anh rất ra dáng một người đàn ông của gia đình, hàng ngày đi làm, tan việc rất đúng giờ. Trước kia sống chung, buổi tối phần lớn anh về rất muộn vì còn có những hoạt động riêng bên ngoài, nhưng bây giờ trông anh như đang ra sức thể hiện thật tốt để lấy lòng cô, dù cho ngày ngày Tử Mặc vẻ mặt thờ ơ không để ý đến mình, anh cũng sẽ có cách để ở ngay bên cạnh.
22 CHƯƠNG 22 Mặt trời trưa mùa đông như một chiếc đĩa sáng nhạt màu lơ lửng giữa không trung, lười biếng hắt ra những tia sáng yếu ớt. Trong phòng rất ấm áp khiến người biếng nhác, chỉ muốn cuộn mình trong chăn, chẳng buồn nhúc nhích.
23 CHƯƠNG 23 Tử Mặc không ngờ anh lại muốn đưa cô đi thăm mẹ anh, lại càng không nghĩ ngày đó sẽ đến nhanh như vậy – tối thứ Sáu, ba ngày sau Tết Nguyên tiêu.
24 Chương 24 Hôm nay Tử Mặc xách một bình giữ nhiệt đi thăm mẹ anh. Lần trước các bác sĩ cho biết sau khi trị liệu bằng hóa chất, khẩu vị của bà Giang vẫn không tốt, anh đã nói, chẳng biết là hữu tâm hay vô ý: “Mặc Mặc nấu canh ngon lắm, lần sau để cô ấy nấu mang tới đây cho mẹ.
25 CHƯƠNG 25 “Cậu có biết Tống Tinh Linh không?” Cô nhìn dòng xe như nước bên ngoài cửa sổ. Giữa một chiều mùa đông không khí trong lành, ngồi trong một quán cà phê ngắm người xe qua lại, nghe độc tấu dương cầm thì quả là hưởng thụ.
26 CHƯƠNG 26 Sau này cô nhớ lại tình cảnh ở shop thời trang cao cấp hôm đó, trừ tên tội khôi họa thủ là anh ra, tất cả đều bị chấn kinh, dĩ nhiên là bao gồm cả Tống Linh Linh.
27 CẢM ƠN ĐÃ CHO EM GẶP ĐƯỢC ANH Anh đứng trước cửa, bấm chuông hết lần này đến lần khác cũng không nghe trong phòng có động tĩnh gì, chắc chắn là người anh đang nóng lòng muốn gặp vẫn còn đang giận dữ rồi.
28 NGOẠI TRUYỆN 4. CON ĐÂU CÓ HƯ Trong phòng tắm mịt mù hơi nước, Tử Mặc thử độ ấm của nước, sau đó ôm Đa Đa đặt vào trong bồn tắm. Đứa trẻ thấy nước như mèo thấy cá, đến cả nước miếng cũng nhỏ ra, thích chí đưa tay đập đập làm nước bắn ra tung tóe.