1 Khi tiếng nổ lớn bao trùm toàn bộ không trung và mặt đất, con sông trong phút chốc trở nên cạn khô, vạn vật nháy mắt đều chết đi, núi cao hóa thành đất bằng, sinh linh trong khoảnh khắc đều bị hủy diệt.
2 ” Ta muốn có một bộ xiêm y xinh đẹp như vậy” Tuyết Kiều đứng trước bích hoa, chỉ tay vào xiêm y bích hoa mà điệp nữ mặc trên người, lớn tiếng yêu cầu.
3 ” Thật vậy chăng? Địch Tu Tư, ngươi tuy rằng lớn lên khó coi một chút nhưng mà tâm địa không tệ, sau này ta sẽ nói cho ca ca biết ngươi đối với ta rất tốt”Tuyết Kiều nghe vậy thì hai mắt lập tức tỏa sáng, dùng lời mà nàng cho là khen ngợi nói với Địch Tu Tư mà không nhận ra mặt hắn đang đen lại, cũng không phải nàng cố ý châm chọc mà bản tính nàng rất đơn thuần, người khác trêu chọc nàng, chỉ cần giải thích thì nàng sẽ bỏ qua cho nên một giây trước còn lên án người ta là người xấu thì giây sau đã khen người ta tâm địa tốt.
4 Khi Tuyết Kiều nhìn thấy hồ bơi của Địch Tu Tư thì biểu tình hung hăng như bị người ta lừa gạt, bất mãn nhìn hắn “ Địch Tu Tư, đây là cái mà ngươi gọi là hồ bơi sao?cái ao nhỏ này không đủ chỗ cho ta nhúng cái đuôi xuống, thế mà ngươi có thể dùng để bơi lội sao?”Địch Tu Tư cố nén xúc động, nghiến răng nghiến lợi nói “ Nhân Ngư ngu ngốc, ta có nói rằng cung điện xinh đẹp của ta có hồ bơi sao? Đây là nơi ta dùng để tắm rửa, không phải dùng để bơi, ngươi thích tắm thì tắm, không thích thì thôi, dù sao trong Huyễn Điệp tộc cũng chỉ có cung điện của ta mới có nước suối thiên nhiên dẫn tới bể tắm, nơi khác thì không”Địch Tư Tư nói xong thì xoay người rời đi, nếu không đi, hắn sợ là không nhịn được nữa mà phát hỏa với nàng, hiện tại hắn thu hồi lại ý nghĩ cho rằng nàng đáng yêu hơn so với Ảnh Nhiên.
5 ” Điện hạ, ngài đã tới?” Chính Khả Xuân nhanh chân đi tới tiếp đón, vẻ mặt không dám tin, mừng rỡ như điên, không ngờ ngay ngày đầu tiên trở về, điện hạ đã đến tìm nàng, điều đó có phải trong lòng điện hạ, nàng có vị trí quan trọng hơn những người khác hay không?Chính Khả Xuân có chút kích động lại kinh hỉ, càng nghĩ càng thêm ái mộ nam tử có khuôn mặt tuyệt mỹ không tỳ vết trước mặt, nàng ái mộ hắn đã hơn một trăm năm nay, cho dù là hình bướm hay là hình người, hắn đều mê hoặc người như vậy, làm cho nàng ý loạn tình mê.
6 Khi Địch Tu Tư rời khỏi nhuyễn ngọc ôn hương, cả người thoải mái quay về tẩm cung thì thấy Tuyết Kiều vẫn còn nằm bên thành bể, hồn nhiên mà ngủ, không chút phòng bị.
7 ” Đúng vậy, ta đã trở về, ngươi ngủ ngon không?” rõ ràng biết nàng nằm úp sấp bên thành bể ngủ cả đêm nhưng hắn lại giả đò như không biết gì. “Không ngon lắm, ta ở trong cái bồn tắm nhỏ xíu của ngươi ngủ cả đêm, không thể trở mình nên bả vai rất mỏi” Tuyết Kiều không chút che giấu, thành thật nói ra cảm nghĩ của nàng, vẻ xinh đẹp hồn nhiên có chút làm nũng của nàng làm cho Địch Tu Tư có chút thương tiếc “ tiểu ngu ngốc, sao có thể tắm đến mức ngủ luôn như thế? Thật là, không biết tắm xong thì phải đi ra sao? Nơi này không có giường cho ngươi ngủ sao?”Đáng tiếc nhu tình mới xuất hiện của Địch Tu Tư, Tuyết Kiều không có nhận ra mà lỗ tai của nàng chỉ nghe được hai từ giường lớn thì lập tức chuyển lên tới não, mà não còn chưa suy nghĩ xong thì lời đã thốt ra miệng “ Địch Tu Tư, giường này sau này là của ta, ta muốn mỗi ngày đều ngủ trên này, rất thơm, ta rất thích”Vừa nói vừa nằm xuống giường, bộ dáng như muốn chiếm lấy, hai mắt nhìn Địch Tu Tư chằm chằm, giống như hắn dám tranh với nàng thì nàng sẽ không khách khí với hắn.
8 “Ngươi không cần phải lo lắn chuyện này, cho dù thế giới chết hết chỉ còn lại ba người thì người kia cũng sẽ làm bằng hữu với ta mà không phải là ngươi.
9 Tuyết Kiều cuộn mình dựa vào trụ giường, mái tóc đen hỗ độn đổ xuống, mặt dán vào cánh hoa màu vàng trên giường, nhìn không ra có phải nàng đang khóc hay không nhưng nhìn tư thế đó thì Địch Tu Tư cũng không nghĩ là nàng đang ngủ.
10 Khỏa bọt nước trong suốt trong mắt Tuyết Kiều không còn nữa, Địch Tu Tư chăm chú quan sát từng biểu tình của nàng, vẻ mặt bất an cũng thả lỏng hơn “ Tuyết Kiều, ngươi thích cái giường này thì ta sẽ đưa cho ngươi, ngay cả tẩm cung này cũng dành cho ngươi ở, ta đi nơi khác, dù sao trong Huyễn Điệp tộc vẫn còn rất nhiều cung điện”“Không sao, giường này đủ lớn, nếu ngươi không có chỗ ngủ thì hai người chúng ta cùng ngủ ở đây đi” Tuyết Kiều thấy hắn hào phóng như vậy, ngay cả giường cũng tặng cho nàng, làm cho nàng lại thấy ngại ngùng.
11 Nắm trong tay những hạt trân châu được tạo thành từ nước mắt của Tuyết Kiều thì Địch Tu Tư đã tìm được nguyên nhân, tất cả đều vì hắn đã thương tổn nàng cho nên hắn mới thỏa hiệp và nhượng bộ thôi, ngủ cùng giường thì ngủ cùng giườn, sẽ không có khả năng hắn đem nàng trở thành hồng nhan tri kỷ, mà Tuyết Kiều cũng không hiểu chuyện nam nữ, muốn giải thích cho nàng chuyện quan hệ nam nữ là chuyện không thể.
12 Một tiếng vang thật lớn làm kinh động trái tim của tất cả tộc nhân Huyễn Điệp tộc. Làm cho người ta tưởng chừng như bị động đất, tất cả đều đổ xô về nơi phát ra tiếng vang, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tuyệt mỹ đang đặt hai tay trước ngực, vẻ mặt vô tội, đối diện với nàng là Điệp vương điện hạ bộ dáng chật vật, mặt mày xanh mét.
13 Nàng còn muốn có lần sau?Nếu còn tiếp tục đề tài này thì Địc Tu Tư thấy rằng người phải đỏ mặt xấu hổ là hắn chứ không phải là Tuyết Kiều. Vốn tính toán sẽ hảo hảo răn dạy nàng một chút nhưng nửa đường đành từ bỏ, dù sao cũng không ai tưởng tượng được một người lớn mắng chửi một đứa nhỏ khờ dại thì tình hình sẽ thế nào?Tuyết Kiều cũng không cố ý đến phá rối, mà hoàn toàn không hiểu chuyện, nhưng để tránh sau này sẽ phát sinh tình huống tương tự, Địch Tu Tư cảm thấy thay vì nói cho nàng hiểu vấn đề thì chi bằng hắn sẽ không nói cho nàng biết hắn sẽ nghỉ qua đêm ở đâu, như vậy là an toàn nhất.
14 Trận nổ lúc sáng gây chấn động rất lớn, Chính Khả Xuân cũng bị chấn động nên khi thấy Địch Tu Tư sắc mặt ôn hòa mang theo vị khách quý Tuyết Kiều đến cung điện của nàng thì không khỏi cảm thấy thụ sủng nhược kinh” Điện hạ, Tuyết Kiều cô nương, các ngươi sao lại đến đây?”“Chính Khả Xuân, chuyện sáng nay ngươi chắc đã biết, bây giờ Cẩm Vân cung và Điệp cung đều bị hư tổn nặng nề, cung điện mới thì chưa xây xong, Tuyết Kiều sẽ ở cùng ngươi mấy ngày, để nàng ở nơi khác thì ta không yên tâm, hai người các ngươi tính cách tương đồng, hẳn là sẽ dễ sống chung với nhau”Địch Tu Tư nói xong,Chính Khả Xuân nhớ tới bộ dáng sáng nay của hắn thì che miệng cười một cái rồi phúc thân đáp “ điện hạ tin tưởng thiếp thân như vậy, đem Tuyết Kiều giao cho thiếp thân chiếu cố, thiếp thân nhất định sẽ chiếu cố tốt cho nàng”” Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi! Tuyết Kiều, đây là Chính Khả Xuân, trước khi cung điện mới làm xong thì ngươi ở chung với nàng, được không?” Địch Tu Tư trưng cầu dân ý.
15 “Chính Khả Xuân tỷ tỷ, các ngươi không dùng cơm sao?’ Tuyết Kiều vừa tỉnh ngủ, trời đã tối đen, nhưng đối với Huyễn Điệp tộc thì ban đêm lại là lúc bọn họ mới phô diễn được hết vẻ đẹp của mình, đôi cánh của bọn họ trong đêm mới phát sáng, long lanh, mĩ lệ hơn.
16 Nhưng khi hắn trở lại đông cung thì đón tiếp hắn là Chính Khả Xuân, còn Tuyết Kiều thì chán ghét liếc hắn một cái rồi xoay người đi vào bên trong. Địch Tu Tư ngẩn người, mọi chờ mong, tưởng tượng tan biến giống như bị chậu nước lạnh tạt khắp người, vẻ tươi cười cũng biến mất, Chính Khả Xuân thấy hắn như vậy thì trong lòng càng bất an “ điện hạ, người vất vả rồi, để thiếp thân chuẩn bị nước cho ngài tắn”” Không cần, Tuyết Kiều sao lại vậy?’ Địch Tu Tư nhíu mày nhìn thân ảnh biến mất của Tuyết Kiều, hắn không cho rằng Chính Khả Xuân làm gì ủy khuất nàng nhưng sao nàng lại nhìn hắn như vậy?” Đều là thiếp thân không tốt!” Chính Khả Xuân nói xong liền quỳ xuống, Địch Tu Tư vội vàng đỡ nàng “ Chính Khả Xuân, rốt cuộc là có chuyện gì?”Chính Khả Xuân không dám giấu diếm, lập tức kể lại cuộc nói chuyện của nàng và Tuyết Kiều cho Địch Tu Tư nghe, vừa nghe tới câu “ hoa tâm tiểu phi trùng” thì mặt của Địch Tu Tư đã đen như đít chảo.
17 Tuyết Kiều được hắn cam đoan thì mới thỏa mãn mà buông tay của Địch Tu Tư ra, cao hứng lui lại phía sau hai bước mà Địch Tu Tư thì âm thầm thở dài một hơi, đang định rời đi thì thân hình mềm mại của Tuyết Kiều một lần nữa lại nhào tới, đôi môi đỏ mọng tươi mát hạ một cái hôn thật manh lên má hắn “ cảm ơn ngươi Địch Tu Tư”Lý trí của Địch Tu Tư hoàn toàn bị tan rã, dục vọng mới vất vả lắm được kiềm chế giờ lại bùng nổ như nước lũ tràn bờ, không khống chế được nữa nên hắn nhanh chóng ôm lấy thân hình của Tuyết Kiều, cúi ngươi xuống, hung hăng hôn nàng, hung hăng đoạt lấy không khí trong miệng nàng.
18 Tiếng thét chói tai như vậy đã thành công thu hút phần đông tộc nhân của Huyễn Điệp tộc trong nháy mắt đã tập trung lại đây, có người vội vàng tiến lên nhìn Vân Tây, tìm cách cứu chữa, còn Hồng Ngọc vẫn tiếp tục la hét chói ta/” Đây là có chuyện gì?” Địch Tu Tư vốn đang trốn tránh Tuyết Kiều nhưng vì tiếng thét chói tai của Hồng Ngọc mà phải đến đây, trong Huyễn Điệp tộc ngoài trừ Tuyết Kiều thì không có ngoại nhân nào khác, cho nên mấy từ “ xà yêu giết người” chắc chắn là nói nàng rồi.
19 ” Đau không? Tuyết Kiều cô nương?” Chính Khả Xuân vừa thoa bách hoa lộ cho Tuyết Kiều vừa nhẹ giọng hỏi” Không đau! Thật sự không đau! Chính Khả Xuân tỷ tỷ đừng khóc” Tuyết Kiều lắc đầu, nàng thực sự không đau, nếu nói tới người bị đau thì có lẽ đó là Địch Tu Tư, dù sao thì nàng đánh hắn cũng không nhẹ.
20 Chính Khả Xuân đứng yên trong góc, lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau, xứng đôi vô cùng, lúc trước có chút không hiểu nhưng giờ phút này nhìn Địch Tu Tư và Tuyết Kiều ôm nhau, nàng đột nhiên hiểu ra, nhưng Chính Khả Xuân là nữ nhân ôn nhu, không ghen tỵ, dù biết Địch Tu Tư luôn thất thố trước mặt Tuyết Kiều là vì hắn thích nàng, thì lúc này Chính Khả Xuân cũng không thấy buồn.
Thể loại: Xuyên Không, Nữ Phụ, Ngôn Tình, Khoa Huyễn
Số chương: 50