1 MỞ ĐẦUMột ngày sau một thời gian dàiLâm Nặc vừa bước vào cửa thì tiếng khóc nức nở của nữ nhân vật chính ập vào màng nhĩ, vẫn không đầu ngẩng lên, cô vừa cúi xuống cởi giầy vừa hỏi: “Khăn giấy có đủ dùng không?”, giọng điệu rõ ràng là đang mỉa mai.
2 chương 3Qua những thông tin không được rõ ràng từ Trần Thông, bạn cùng phòng của Từ Chỉ An, Lâm Nặc phải tìm mãi trong khu khám bệnh cũ tại Bệnh viện Trung ương số một mới trông thấy dáng hình quen thuộc trước cửa phòng bệnh ở lầu hai.
3 Chương 5: Đánh cược Trước khi quay lại phòng bao, Lâm Nặc không khỏi ngoái đầu nhìn lại, lúc này Giang Doãn Chính đã đi xa, dưới ánh đèn mờ ảo chỉ còn nửa gương mặt trông nghiêng – thanh tú, thờ ơ lãnh đạm, dường như đó là khí chất bẩm sinh của anh chẳng can hệ gì đến thái độ.
4 Chương 7: Bước đường chậm rãi Có một số việc, mãi sau này Lâm Nặc mới biết. Như việc trong suốt một năm qua khó khăn lắm Giang Doãn Chính mới được ăn một bát cơm trắng, những buổi tiệc lớn nhỏ dường như chiếm hết thời gian dùng cơm của anh.
5 Chương 9: Cớ sao lại yêu Vào dịp cuối tuần, công ty có tổ chức một buổi tiệc với quy mô lớn, toàn bộ Tập đoàn Dung Giang cùng nhân viên các phòng ban chi nhánh đều phải tham gia.
6 Chương 11: Bạn gái Xe chạy một mạch đến bờ sông. Giữa trưa hè nắng chói chang, tuy ở bờ sông nhưng ngay cả một làn gió nhẹ cũng không có. Giang Doãn Chính hạ cửa sổ xe xuống một chút, châm một điếu thuốc, thật ra anh chẳng muốn hút nhưng vì thói quen cần nó để bình tĩnh lại.
7 Chương 13: Cầu không được Tuy chưa rõ mối quan hệ giữa hai người nhưng dựa vào trực giác của nữ giới, Lâm Nặc chợt thấy mình là người thừa, ghế sau tuy rộng rãi cô lại thấy như đang ngồi trên bàn chông.
8 Chương 15: Cơ hội Bị anh hỏi, Lâm Nặc sửng sốt, suy ngẫm rồi nói: “Cũng thân. . . Sao vậy?”. Từ Chỉ An vẫn nhìn cô, lại hỏi: “Thân lắm sao?”. Khóe anh nhếch lên nhưng dường như lại mang ý châm biếm khó hiểu.
9 Chương 17: Nụ hôn Bà Lâm nhanh chóng nhận ra sự khác thường, trực giác của phụ nữ vốn rất nhạy. “Nặc Nặc, gần đây con cãi nhau với Tiểu Từ à?”, một hôm, bà không nhịn được, hỏi cô.
10 Chương 19: Quan tâm Lúc tan sở quả nhiên Từ Chỉ An đã đến, trầm tĩnh đứng ngoài cửa công ty, trông thấy Lâm Nặc từ xa, anh sải bước tới, mỉm cười nói: “Làm gì mà trông em uể oải thế kia?”.
11 Chương 21: Cán cân Giang Doãn Chính ngoái đầu lại, cảm thấy khó hiểu, nhìn chăm chú Lâm Nặc, thờ ơ nói: “Bạn bè bình thường, có cần thiết phải quan tâm đến vậy không?”.
12 Chương 23: Ngã ba đường Phải lựa chọn tương lai thế nào mới không khiến bản thân thấy hối hận?Giờ đây Lâm Nặc không muốn nghĩ đến vấn đề này, thật vậy có đôi lúc mỗi người đều muốn được làm con đà điểu.
13 Chương 25: Bệnh Chuyện chia tay với Từ Chỉ An cuối cùng bố mẹ cô cũng biết. Thật ra, Lâm Nặc cũng không muốn giấu giếm, một hôm bà Lâm thuận miệng hỏi: “Sao gần đây cuối tuần chẳng thấy con hẹn hò?”.
14 Chương 27: Thuốc độc Khi đồng hồ báo thức của Lâm Nặc reo vang thì trời cũng vừa hửng sáng. May mà giờ đã là mùa hè bằng không chưa đến sáu giờ sáng phải dậy vội vã lên máy bay, quả là một việc rất khổ sở.
15 Chương 29: Luân hồi Việc xem mắt của Lâm Nặc tiến hành một thời gian rốt cuộc cũng ngưng lại. Thứ nhất là vì cô ngày càng chẳng còn hứng thú gì, thứ hai là chiếc điện thoại của cô bị mất trên đường đi xem mắt, kiểu dáng mới nhất lại bị kẻ trộm cuỗm mất, quả thực khiến người ta thấy đau lòng.
16 Chương 31: Con đường khác nhau Đáy mắt Giang Doãn Chính chợt lóe sáng rồi lại u ám, mãi đến hôm nay anh mới hiểu, vì sao năm xưa Lâm Nặc lại kiên quyết rời xa mình.
17 Chương 33: Tình yêu đấu vật Vì cuối tuần trước tăng ca nên Lâm Nặc được thêm một ngày nghỉ bù ở nhà xem phim cùng Hứa Diệu Thanh, hai người nằm ì trên sofa cả ngày, cơm trưa cũng đặt mua ở ngoài.
18 Chương 35: Nghỉ mát Khi đến nơi, cũng đã gần trưa. Ánh nắng vẫn chói chang nhưng dù sao ở ngoài biển cũng vẫn mát mẻ hơn trong thành phố, hướng gió thổi vào mang theo hơi ẩm và vị mằn mặn, bao phủ từng tấc da thịt lộ ra ngoài áo.
19 Chương 37: Giận dữ Lâm Nặc ngủ một mạch đến sáng. Cô bị cơn khát làm tỉnh giấc, trở dậy rót cốc nước, cô mơ màng đi vài bước, cuối cùng giật mình tỉnh hẳn, ngây người tại chỗ.
20 Chương 39: Oan gia ngõ hẹp Hóa ra lời bài hát chẳng sai, oan gia ngõ hẹp, âu cũng là chuyện khó tránh khỏi. Thế nhưng lồng ngực cô vẫn nhói đau, đôi mắt sâu thẳm tựa nước hồ thu ấy chẳng hề sắc nhọn, chỉ cùn đụt, nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn anh cô cũng không có.