1 Tiết tử “Y Y , anh không phải cố ý, anh chưa bao giờ hy vọng mối quan hệ giữa chúng ta trở thành như vậy. . . . . . Anh không biết, anh sẽ mang đến cho em nhiều đau khổ như thế, đáng lẽ chúng ta không nên kết hôn.
2 Chương thứ nhất — So với giấc mơ còn quý báu hơn “Đồng Tử Y——” Một tiếng thét rất chói tai truyền đến, tôi làm bộ sợ hãi run run thân thể một chút, nằm úp vươn cặp chân thon dài, đổi tư thế thoải mái tiếp tục thưởng thức đuôi tóc của mình.
3 Chương thứ hai — Bắc Bắc, Anh gạt em! Năm ấy thi vào trường đại học, Bắc Bắc đạt thành tích vô cùng nổi trội tại Học Viện Y, làm gia đình một phen huyên náo.
4 Chương thứ ba — Cô dâu nuôi từ bé của Bắc Bắc Cô gái tên là Thôi Nhược Hàm kia, giống như một viên trân châu sáng ngời ngoài biển lớn. Lúc không có tiết học, tôi vụng trộm chạy lại trường học của anh.
5 Chương thứ bốn — Mùa hè năm ấy Trời mưa rất lớn, cả người tôi ướt sũng, rõ ràng sắp đến mùa hè, nhưng lại cảm thấy rất lạnh. Thân thể tôi run run, túi xách trên lưng và thỏi chocolate cầm trong tay đã trở nên mềm nhũn.
6 Chương thứ năm — Bắc Bắc Bắc Bắc đã thay đổi…. Cho dù đã ở trọ trong trường học, tôi rất ít về nhà. Nhưng tin tức về anh cũng truyền đến…… Bắc Bắc bắt đầu trốn học… Bắc Bắc bắt đầu hút thuốc.
7 Chương thứ sáu — Không buông tay Bắc Bắc thật khờ, Y Y chính là con hồ ly nhỏ gian xảo, làm sao có thể để cho chiếc xe hơi kia thật sự đụng trúng. Chân tôi bó bột như đòn bánh tét trông thật khoa trương, tôi nhảy cò cò lên vai của a nh….
8 Chương thứ bảy — Được ăn cả, ngã về không Năm mới của năm ấy, quả thật ấm áp……. . Bắc Bắc mua sách dạy nấu ăn, học nấu ăn, chăm sóc tôi. Còn nói, nếu không chăm sóc tốt, có khả năng tôi sẽ làm người què cả đời.
9 Chương thứ tám — Lựa chọn của anh ấy Khi Bắc Bắc trở về, tôi vẫn như cũ đùa nghịch trên máy tính của anh… “Dì Hà nói hôm nay em không xuống ăn cơm tối?!” Anh nói với tôi, một bên thả túi sách xuống, một bên đi vào phòng tắm.
10 Chương thứ chín — Đánh cuộc [thượng] Một tuần s Đêm nay, trên bàn cơm thức ăn vẫn phong phú như cũ, nhưng người hào hứng vui vẻ nói chuyện , lại chỉ có Trầm Dịch Lệ.
11 Chương thứ mười — Đánh cuộc [hạ] “Thực xin lỗi! Anh không phải cố ý làm tay em đau. . . . Y Y, đừng khóc. . . . . . Đều là anh không tốt. ” Bắc Bắc đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt tôi nói.
12 Chương thứ mười — Đánh cuộc [hạ] “Thực xin lỗi! Anh không phải cố ý làm tay em đau. . . . Y Y, đừng khóc. . . . . . Đều là anh không tốt. ” Bắc Bắc đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt tôi nói.
13 Cuốn hai « Thương yêu » Tiết tử Bắc Bắc hỏi tôi. “Em nguyện ý theo anh sao?” Tôi trả lời. “Em nguyện ý!” , anh nắm tay tôi, rời khỏi nhà… Anh ấy, dùng cánh tay đơn bạc chống đỡ tất cả mọi thứ cho tôi.
14 Chương thứ ba — Tuổi thanh xuân thật buồn bực “Y Y nếm thử không? Đây là điểm tâm sáng nhiều dinh dưỡng tôi cố ý dặn đầu bếp trong nhà làm…Nào, ăn thử đi.
15 Chương thứ năm — Hứa với anh, đừng chán ghét anh! Dọc theo đường đi, Bắc Bắc không biết dường như ăn trúng thuốc gì, giật mình liên tục. “Cẩn thận! Bên cạnh có xe kìa!” “Bắc Bắc, anh vượt đèn đỏ kìa!” “Bắc Bắc, anh làm gì mà đèn xanh không lái đi?!” “Bắc Bắc, sao anh lại lái xe lên phần đường dành cho người đi bộ?!”.
16 Chương thứ bảy – Chỉ có cảm giác đối với anh! Tôi không biết tôi làm cách nào để lên được xe taxi… Khi Bắc Bắc đập cửa xe taxi, không ngừng kêu to tên của tôi…Tôi không biết tại sao mình lại nói với người tài xế.
17 Chương thứ chín — Khai chiến [thượng] Vẫn là bảy giờ sáng như trước……. “Con heo lười…dậy đi…con heo lười…. dậy đi. . con heo lười. ” Tiếng kêu quỷ quái này vẫn cứ lẩn quẩn bên tai.
18 Chương thứ mười một — Thương tâm Rạng sáng một chút, Bắc Bắc mới về nhà, vẻ mặt mỏi mệt. Khi anh mở cửa ra, tôi đã đợi trong phòng khách. Thấy tôi, anh kinh ngạc mở to mắt, nhưng vui sướng lập tức thay thế… “Đói không? Em làm canh cá cho anh ăn bữa khuya, không nghĩ cứ chờ mãi, hâm nóng canh hết lần này đến lần khác, mà bây giờ anh mới trở về” Tôi tiến lên, ôm lấy thắt lưng anh, vẫn còn oá giận trầm trọng, nhưng cũng tận tình làm nũng … Ôm ấp thật ấm, dường như đã lâu rồi không có ôm giống như vậy.
19 Cuốn ba « Phân ly » Tiết tử Không thể yêu, vậy thì chỉ cần có một đứa con có đôi mắt giống anh là tốt rồi. Vì thế, tôi gật đầu chấp nhận. Nhưng tại sao, khi dụng cụ lạnh như băng này xuyên qua tôi, khi dưới kính hiển vi hạ “nòng nọc” ra để chúng nhiệt liệt nghênh đón “ánh mặt trời”, tại sao tôi không cảm thấy xúc động, mà chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
20 Chương thứ ba — Chờ đợi Tôi quẹt nước mắt thật nhanh, vui sướng bước ra mở của…cuối cùng Bắc Bắc vẫn không bỏ được Y Y?!!. . . Cửa mở ra, nụ cười bỗng ngừng lại, “Tiểu Đồng, cậu sao rồi? Trời bão, mình lo lắng cho cậu, buổi tối hôm nay mình ở với cậu!” Đại Đồng cầm dù, tóc có chút ẩm ướt… Tôi thật khờ, anh có chìa khóa mở cửa, cần gì phải bấm chuông? “Cám ơn, chúng ta cùng nhau ngủ sớm một chút đi, khi ngủ mình sẽ không sợ hãi nữa.