21 Chương thứ năm — Nụ hôn đầu tiên của Y Y “Gần đây cậu bị làm sao vậy?” Giang Mạnh Kì ngồi trước mặt tôi hỏi. “Vì sao biến bản thân mình làm thành bộ dạng như quỷ vậy?!” Trong thời gian nghỉ ăn trưa, mọi đồng nghiệp khác đều đi ra ngoài ăn cơm, chỉ còn tôi và cậu ta.
22 Chương thứ bảy — Cậu Út! Mẹ của anh ấy nằm trong phòng VIP của bệnh viện, bên trong ấm áp, thoải mái…đầy đủ tiện nghi như khách sạn năm sao. Dĩ nhiên giá cả cũng đắt bằng như thế.
23 Chương thứ chín — Món quà phản bội Tôi cùng Trầm mẹ đang đứng trên hành lang “Trung Tâm Sinh Sản” nổi tiếng nhất thành phố này. Nửa giờ trôi qua, tôi hết lần này đến lần khác không ngừng đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ.
24 <>Chương thứ mười một — Rời đi “Anh có thể không thích em, nhưng xin anh, đừng làm tổn thương con của em…. ” Là tiếng ai cầu xin, không ngừng vang lên ở bên tai tôi.
25 Cuốn bốn « Sau phân ly » Tiết tử Tôi không còn tìm kiếm hạnh phúc trong tình yêu sâu sắc nữa…. Bởi vì tình yêu đối với tôi bây giờ mà nói, là một loại có thì thật là vui mà không có thì cũng không sao cả… 24 tuổi, tôi sẽ không đi yêu đắm đuối một người, càng sẽ không vì ai mà yêu đến mang thương tích đầy mình, vì thế nếu sau này gặp lại, anh có ôm chặt tôi, thân thể có run nhè nhẹ, thì lòng của tôi cũng sẽ không vì áy náy mà rung động….
26 Chương thứ ba — Dũng khí Không thèm để ý ánh mắt lạnh lẽo của Y Đằng Diệu có thể bắn chết tôi, tôi nện đế giày cao gót, đi thẳng ra khỏi văn phòng. Trong bốn năm qua, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm hạnh phúc, vì thế tôi sẽ không để bất luận kẻ nào khống chế mà trầm luân trong đó.
27 Chương thứ năm — Ly biệt cuối thu Tôi về nhà trong vòng một giờ, nhanh chóng sắp xếp hành lý đơn giản, nhằm hướng sân bay mà đi. “Chị ơi, máy bay đi Trung Quốc mấy giờ cất cánh? Còn vé không ạ?” Tôi lo lắng sử dụng tiếng Hàn thuần thục hỏi người bán vé, chắc là mỗi ngày đều có chuyến bay đi về nước.
28 Chương thứ bảy — Giải vây [trung] “Tôi đưa cô về. ” Anh ta sợ tôi xấu hổ nên đích thân mở cửa xe cho tôi. Anh ta mở cửa xe ra, không gian bên trong thật giống như anh ta…làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
29 Chương thứ chín — Thích thú “Leng keng, leng keng!” Tôi liên tiếp ấn chuông cửa. Từ Paris bay đến Bắc Kinh hết 11 tiếng, lại từ Bắc Kinh bay đến thành phố X mất thêm hơn hai tiếng đồng hồ nữa.
30 Chương thứ mười một — Gặp lại “Cô gái đó rất, rất đẹp, khi cười lên thật đoan trang, thật yên tĩnh, nếu nói là đẹp như chim sa cá lặn cũng không có ngoa đâu! Thật sự đẹp lắm, nếu mình là đàn ông, thì xin lỗi nha….
31 >Cuốn Năm « Khúc hát yêu thương » Tiết tử Anh vén mái tóc ngắn của tôi ra sau tai, thật dịu dàng nói. “Y Y, chúng ta về nhà thôi…. ” Về nhà??? Hai chữ này tức thời thức tỉnh tôi.
32 Chương thứ ba — Bạn gái? Sáng sớm, ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng, tôi thỏa mãn duỗi thẳng người…. khi hai tay vừa giãn ra…tôi sửng sốt…. Phần giường nơi có người nằm tối qua đã lạnh ngắt, giống như đêm qua chỉ là một giấc mơ.
33 Chương thứ năm — Gặp lại Một tuần trôi qua thật mau, ngoài thời gian đi làm, Bắc Bắc hầu như đều ở cùng tôi. Thậm chí ngay cả khi đi làm, mặc dù không rảnh, anh cũng sẽ vài lần gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho tôi.
34 Chương thứ bảy — Day dứt, hổ thẹn Tôi mất hồn mất vía cầm lấy cuốn thực đơn…. cho đến khi cánh tay bị người nào đó nhẹ nhàng đẩy một chút, tôi mới bừng tỉnh lại.
35 Chương thứ chín — Phơi bày Ánh mắt kinh ngạc của tôi đã làm cho Hàn Thiếu Nghệ chú ý, anh ta nheo mắt lại nhìn tôi, không lâu sau đó, mắt anh ta nheo lại rồi mở ra từng chút từng chút một, trong đôi mắt đã kết đầy tảng băng mỏng.
36 Chương thứ mười một — Một câu chuyện xưa [trung] Mười năm đã trôi qua rất nhanh…. . Cô càng lớn càng xinh đẹp, tựa như nụ hoa Bách Hợp được nuôi trong ở trong nhà kính.
37 Cuốn sáu « Tình yêu » Tiết tử Khi đôi mắt sâu thăm thẳm của anh dừng lại ở trên người tôi, hơi thở của tôi vẫn dồn dập như trước. Khi không nhìn thấy anh, tôi buồn bã nhớ nhung không thể diễn tả được.
38 Chương thứ ba — Quan hệ tay ba [thượng] Hai nắm tay bên mạn sườn của tôi đã trắng bệch và thủ sẵn thế tiến công. Không biết vì sao toàn thân tôi lại trào ra một sức mạnh không thể nào ngăn cản nổi, tôi dùng sức đẩy anh ta ra, kiêu hãnh đứng lên, nghiêm nghị nhìn anh ta gằn từng chữ “Y — Đằng — Diệu, anh nghe cho rõ đây! Tôi mặc kệ trước đây anh đã làm những việc gì đối với người bên cạnh tôi, tôi không muốn truy cứu mà cũng biết mình đấu không lại anh.
39 Chương thứ năm — Tranh chấp Bầu không khí của buổi tối cũng thật nặng nề. Tuy rằng sắc mặt của Bắc Bắc không biểu lộ sự lạnh nhạt nữa, nhưng anh không mở miệng nói thêm bất cứ một lời nào.
40 Chương thứ bảy — Cầu hôn Bờ vai của anh cũng dày rộng giống như của cha tôi, có thể giúp tôi che gió chắn mưa. Tôi ôm lấy cổ anh, nhìn thấy bước chân vững chãi của anh đang đi về hướng nhà của mình.