1 Chap 1. 1 Cú đá của hắc y nhân vào Hữu Hi thật tàn nhẫn, khiến nàng bi thảm rơi xuống, Lăng Khiếu Dương vội vàng đưa nàng đến y quán. Dù đại phu cố gắng mức nào, mặc kệ Lăng Khiếu Dương có bao nhiêu mong ngóng đứa trẻ sẽ không xảy ra chuyện nhưng hài tử vốn dĩ cũng không còn.
2 Chap 2 Trong khoảnh khắc bước ra khỏi vương phủ Hữu Hi hít một hơi thật sâu, nàng đứng ở cửa lớn một lát nhưng không quay đầu lại, đã bước ra thì nàng không bao giờ quay lại, đi về phía trước đó mới là con đường của nàng, chỉ là, nàng không biết nên đi đâu? Muốn đi tìm Hoàng Bắc Thiên, nhưng không biết người ở đâu, một chút manh mối cũng không có.
3 Chap 3. 1 Lúc trời đã tối đen, hai đứa trẻ mới cùng nhau trở về, Hữu Hi sớm đã no bụng, cũng đã làm được rất nhiều hoa để ngày mai đem bán. Nhìn hai huynh muội một lớn một nhỏ đi vào, nàng đứng dậy cầm lấy bánh báo lúc chiều đã mua trên phố đi qua: “Đói bụng thì mau ăn bánh bao đi, nhưng nó không còn nóng nữa”- Hữu Hi vừa nói vừa đem bánh bao đặt vào tay tiểu cô nương.
4 Chap 4. 1 Lời của Dạ Lan khiến cho trái tim Lăng Khiếu Dương rơi vào hố băng, từ xưa đến nay có biết bao nhiêu đế vương cầu trường sinh, dùng tất cả mọi biện pháp.
5 Chap 5 Thân thể của Hữu Hi được bạch y nam nhân nâng lên chậm rãi cách xa mặt đất, nàng cúi đầu nhìn khung cảnh, chỉ thấy Lăng Khiếu Dương ngẩng đầu nhìn nàng.
6 Chap 6. 1 Trong lòng Hữu Hi yêu hận trộn lẫn vào nhau, nàng ôm chặt Hoàng Bắc Thiên, nỗi nhớ nhung cùng những tủi nhục phải chịu khiến nàng không kiềm được khóc nức nở.
7 Chap 7. 1 Nhìn Hữu Hi lòng đầy nghi hoặc, trong lòng Hoàng Bắc Thiên có chút khó nói: “Hữu Hi, chuyện này nàng cũng muốn biết sao?” Hữu Hi suy nghĩ một lát, cảm giác đây là chuyện cấm kị của nam nhân, dù trong lòng nhiều nghi vấn, cảm giác Hoàng Bắc Thiên vẫn gạt nàng chuyện gì đó nhưng nàng cũng không cần truy hỏi tới cùng, than nhỏ một tiếng, cúi đầu nói: “Chàng không muốn nói cũng sao, ta chẳng qua chỉ là tò mò, chàng không sao là tốt rồi!” Do dự trong chốc lát, Hoàng Bắc Thiên bình tĩnh nói cho Hữu Hi biết, thấp giọng nói: “Miêu Phách Thiên hạ độc ta” Nghe thấy Hoàng Bắc Thiên nói vậy, nghi vấn trong lòng Hữu Hi càng lớn, không khỏi nhíu mày, trong lòng căng thẳng, khó hiểu hỏi: “Hạ độc? Hạ độc gì?” Hoàng Bắc Thiên dừng lại hồi lâu, khó mở miệng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân cùng ta hoan ái đều chết!” Hữu Hi hít một hơi: “Cái gì? Có lầm không?”- Tại sao ở cổ đại lại nhiều thứ kỳ quái như thế, lại càng nhiều người thần kinh hơn, như vậy chẳng khác gì biến Hoàng Bắc Thiên thành thánh nhân? Hoàng Bắc Thiên đối với nàng tôn trọng, nàng vẫn biết.
8 Chap 8 Phía sau núi có một dòng suối nhỏ, trong suốt, uống chắc chắn sẽ rất ngọt vào thanh mát. Bên cạnh dòng suối kê một tảng đá thật lớn, Hoàng Bắc Thiên đau khổ yên lặng ngồi trên đó, trong tay ôm thanh bảo kiếm nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ là nhớ về mẫu thân, cũng có thể đang bị sự giằng xé dày vò.
9 Chap 10 Hữu Hi bị Lăng Khiếu Dương kéo ra khỏi Tô phủ, Hữu Hi là con rể nhặt được tú cầu chiêu thân làm sao có thể để nàng đi dễ dàng như thế, hơn nữa, tay của Hạo Vũ không quy củ đã chạm ngực Hữu Hi, cũng phát giác nàng là nữ nhân.
10 Chap 11 Mưa vẫn như cũ rả rích rơi xuống, có vẻ mưa cũng không lớn hơn, phía trong sân là mười mấy người đàn ông tay mang võ trang. Cầm đầu là nam nhân cầm đầu mặc bạch y, khăn trắng che mặt, đứng đó.
11 Chap 13. 1 Hữu Hi lui về sau từng bước, nam nhân đang ngồi yên bỗng đứng lên, đôi mắt đen vô hồn trong chớp mắt đã rực sáng, vội vàng nhìn nàng, hai tay kích động nắm lấy cọc gỗ thô to, trong mắt ngập đầy vui sướng, giọng nói khàn khàn: “Hữu Hi là nàng, nàng còn sống, nàng còn sống!” Nhìn thấy Hữu Hi hắn mừng rỡ như điên, nàng sống thì chuyện gì cũng tốt, tốt hơn tất cả.
12 Chap 14 Edit byFijian Lăng Khiếu Dương cùng người thợ săn trở về, hôm nay hai người họ vào núi bắt được Sơn kê và thỏ hoang, người thợ săn vừa vào cửa đã đặt đồ xuống đất.
13 Chap 15 Hữu Hi nằm trên giường nhắm mắt lại, đúng vậy, Hoàng Bắc Thiên nói đúng, hắn thiếu chút nữa đã xem thấu lòng nàng. Nàng không mất trí nhớ, nàng nhớ tất cả, nhớ quá khứ ân ái, những những kỷ niệm những cực khổ họ cùng nhau trải qua.
14 Chap 16. 1 Hoàng Bắc Thiên mặt mày nhăn nhúm, nắm tay siết chặt, nhìn Hữu Hi cố chấp che chở Thái Hòa, hắn cuồi cùng cũng thỏa hiệp, tức giận quát: “Đủ rồi, đem đứa trẻ này giam lại, sau đó tái nghị” “Môn chủ”- Mọi người không phục, đồng thanh hô to hy vọng hắn hạ lệnh giết Thái Hòa.
15 Chap 17. 1 Nhìn gương mặt tựa ác ma của Lăng Khiếu Dương, cùng với giọng nói chế giễu mà lãnh khốc của hắn, trái tim Hữu Hi bị đâm đến đau đớn. Hắn chính là muốn nàng, cho nên nàng nằm trên giường hắn, là như thế sao, nàng ở đây là vì thế? Lăng Khiếu Dương tựa như âm hồn không tan, nàng vẫn ngờ rằng… hắn thay đổi, không ngờ hắn vẫn như cũ, những tổn thương trước đây lại lần lượt hiện lên, hắn vẫn như trước không biết đến cái gọi là buông tay, cái gọi là tôn trọng sao? Sự biến hóa của hắn làm cho nàng nghi ngờ, thất vọng!! Trong lòng nàng nhớ lại hắn lúc ở trên núi tuyết hắn khiến nàng cảm động ấm áp biết bao, nhưng bây giờ tất cả mọi thứ chỉ là mộng.
16 Chap 18 Chap này bị thiếu một phần. Mình đã check kĩ lại bản pic nhưng không thiếu bản pic nào cả. Thế nên cháp này phần đầu hơi khập khiễng, phần cuối sẽ đảm bảo độ chính xác cỡ 60-75%.
17 Chap 19. 1 Hoàng Bắc Thiên đau đớn bất tỉnh, Lăng Khiếu Dương cũng bị trọng thương, hai vết đao kia chém xuống cũng khiến Hữu Hi tróc da thịt, đau đớn thấu xương.
18 Chap 20 “Ngươi muốn thế nào?”- Hoàng Bắc Thiên đứng lên, hắn biết họ đang nói gì liền đưa mắt nhìn lưng Hữu Hi, nếu Dạ Đế muốn chắc chắn Hữu Hi sẽ phải cố gắng rất lớn.
19 Chap 21 Hữu Hi nhìn biển hoa trước mắt, trong lòng dấy lên những mâu thuẫn chua xót, vì sao lại khó chịu như thế, trong mắt có vật gì đó muốn chảy xuống.
20 Chap 22. 1 Bốn người phía sau không ai khác là Miêu Thanh và Miêu Hồng, còn cả đại trưởng lão và nhị trưởng lão. Lòng Hữu Hi như vô tình bị đinh cắm vào, nàng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu, còn có thể tiếp tục để bản thân bị tổn thương mấy lần nữa.