1 “ Nhìn xem ta bắt được cái gì này?”Cúi nhìn vật thể lông mao trắng muốt mềm mại, mắc trong cái bẫy đặt dưới bụi cây, Kích Liên Thiên huýt sáo,vừa đi vừa thì thào lẩm bẩm.
2 “ Còn nói không có?”Trong mắt Tiểu Yêu hiện lên một tia chấn động, chớp chớp, nhìn Kích Liên Thiên lên án. Nàng dương cao âm điệu ngọt ngào, mang theo ủy khuất nói: “Thử nhìn xem động tác của ngươi…… Ta bất quá chỉ thuận miệng nói một câu muốn đem tiểu hổ đó làm đồ ăn, ngươi liền ngay cả đùa cũng không cho ta đùa một chút, ngươi là như vậy là kiểu đối đãi với tiểu muội có cùng phụ mẫu thân sinh sao? Ta sẽ nói cho đại ca biết, nói ngươi khi dễ ta!”“Tùy ngươi đi nói, ta xem đại ca có hay không để ý ngươi”Việc không đáng lo, Kích Liên Thiên rất dễ dàng gọi được Tiểu Yêu trở về, nhưng vẫn là cúi đầu, không thèm liếc nhìn về phía Tiểu Yêu đang lên án hành động vừa rồi của hắn.
3 Kích Liên Thiên ca ngợi lấy lòng nàng, thân là một nữ nhân kiêu ngạo, nàng một chút cũng không bị hành động đột ngột của hắn hù dọa, tùy ý thân hình cường tráng của hắn đem nàng ôm chặt, bên môi nàng nổi lên nụ cười tươi như đóa hoa.
4 Kích Liên Thiên càng nghĩ càng khẳng định, lại giương giọng kêu gọi tiểu mỹ nhân,「 tiểu mỹ nhân, mau tới đây. 」Bởi vì nghe được thanh âm của hắn, lỗ tai tiểu mĩ nhân nhẹ nhàng giật giật, hổ chưởng (tay hổ) đang giơ lên cao tức thời bất động ở giữa không trung,khuôn mặt nhỏ nhắn, đáng yêu phủ lông mao mềm mãi trắng muốt quay lại, nhìn về phía thân hình anh tuấn tiêu sái của Kích Liên Thiên đang cất giọng gọi nàng.
5 “Ta nói là được, ngươi cũng đừng làm cho ta khó chịu như vậy nữa! Liên lang……” Bảo Oa mị nhãn như tơ, xinh đẹp mê ngưởi, thanh âm nũng nịu phong tình hướng mắt nhìn về Kích Thiên LiênThanh âm nũng nịu đưa vào trong tai, hắn cũng không phụ giai nhân sở vọng (nguyện vọng của mỹ nhân), lập tức cúi đầu xuống, bạc môi không ngừng mút hôn đỉnh tuyết phong mềm mại lúc này đã rắn như hai hòn sỏi.
6 Quay ngược thời gian, trở lại thời điểm sáng sớm──Kích Liên Thiên để cho Bảo Oa đang ngủ say sưa trong phòng tiếp tục mộng đẹp, đóng cửa lại, vừa vặn gặp gỡ một cô gái đến từ Hỏa Lang tộc đang muốn đến hầu hạ hắn- Vân Lai.
7 “ Ngươi…… Ngươi không biết xấu hổ! Buông tay!”Bảo Oa đang ở sinh khí, làm sao có tâm tình cùng hắn triền miên?Tức giận đến nổi trận lôi đình, Bảo Oa giãy giụa càng dữ dội, động tác cũng càng kịch liệt.
8 Nhìn Bảo Oa dùng hành vi phóng tình kiều mị để khiêu khích, Kích Liên Thiên mới vừa phát tiết xong lại lạo nhạo cả người, trong lòng dục hỏa lại bừng cháy dữ dội, tinh thần phấn chấn kích động, nam căn hùng dũng ngóc dậy, sẵn sàng lâm trận.
9 “Bảo Oa, ngươi tính khi nào thì mới bằng lòng cho Liên Thiên mang ngươi hồi phú dã tê mà cầu hôn?” (hình như “hồi phú dã tê” quay về nhà gái, ở rể thì phải >.
10 “ Ngươi ở trên này chờ ta?”Bảo Oa một bên hỏi Vân Chinh Phong đi theo phía sau, một bên hào phóng đem đai lưng cởi xuống, bỏ đi quần áo, trên thân người bạch ngọc chỉ còn lại hai mảnh nội y nhỏ xíu.