21 Mùa hè năm 1999, thiếu gia Liên Ngao mà mọi người trong nhà họ Hoắc mong ngóng đã lâu vẫn chưa trở về. Khi tin tức này được xác thực, mấy ngày đó, Nghê Hải Đường ngoan như một con mèo, không ra ngoài mua sắm cũng không đi đánh bài, chỉ yên lặng ở trong khu vực được phân cho.
22 Cuối cùng Khang Kiều không làm chuyện xấu ấy như trong tưởng tượng mà khôi phục lại nguyên dạng căn phòng rồi lặng lẽ bỏ đi.
Khang Kiều không muốn nhìn thấy công viên mạo hiểm ấy lần nữa nên cô trở về đại sảnh màu vàng, tìm một chỗ ngồi xuống.
23 Sau này, khi nhớ lại, Khang Kiều mới hiểu, thật ra Nghê Hải Đường là người cực kỳ thông minh. Bà thông minh ở chỗ, rất giỏi diễn vai một phụ nữ thô tục chỉ muốn leo cao, khiến hình tượng người phụ nữ vác bụng bầu tới nhà họ Hoắc trong mắt đứa trẻ ấy trở thành kiểu người: “Bà cũng chỉ có vậy mà thôi, loại như bà còn chưa đủ tư cách xách giày cho mẹ tôi”.
24 Chập tối một ngày cuối tuần, Khang Kiều đẩy cánh cửa thư viện ra, không thấy quản lý như mọi ngày. Nếu hỏi Khang Kiều thích nhất nơi nào trong ngôi nhà này thì không còn nghi ngờ gì nữa, chính là thư viện.
25 Đẩy cửa sau ra, Khang Kiều liền nhìn thấy mấy người đứng trong đình nghỉ mát ở vườn chuối. Trong số họ có hai người đàn ông mặc quần áo cảnh sát là nổi bật nhất.
26 Đi theo sau Hoắc Liên Ngao, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây. Cuối cùng, họ dừng lại dưới một gốc cây vàng anh. Cô dựa vào gốc cây, giật lớp mạng che mặt xuống, yên lặng chờ đợi.
27 Bốn thứ gắn liền với đặc trưng của bốn mùa: Gió, sương, mưa, tuyết đều không có liên quan gì tới đảo quốc này. Ngày cuối cùng của năm 2000, phần lớn quả địa cầu đang phải đối mặt với cơn đột kích của gió và tuyết, vậy mà Brunei vẫn trời xanh mây trắng, dễ chịu ôn hòa.
28 Hoắc Liên Ngao về sớm hơn vài ngày so với năm ngoái. Hôm ấy, Khang Kiều cũng vừa hoàn thành xong kỳ thi cuối kỳ. Để tránh tình huống đứng đực như cây kem rồi nói mấy câu “Cậu chủ Liên Ngao, cậu đã về” như năm ngoái, Khang Kiều lừ đừ ở ngoài rất muộn mới về nhà.
29 Khang Kiều nghĩ có lẽ Hoắc Liên Ngao nói đúng. Số tiền Nghê Hải Đường bỏ ra cho cô đã sắp công toi rồi. Cho dù cô cố gắng thả lỏng bản thân như cách mà các giáo viên hướng dẫn, nhưng khi đối mặt với chữ “Hm” của Hoắc Liên Ngao, cô đã buột ra một câu: “Không cần anh lo!”.
30 Từ lúc Hoắc Liên Ngao bước vào cho đến khi đi ra cũng chỉ vỏn vẹn chục phút đồng hồ. Hoắc Liên Ngao uống hết cốc trà Khang Kiều rót cho anh thì lấy lý do trở về thu dọn hành lý.
31 Mùa hè năm 2002, Hoắc Liên Ngao về muộn hơn hẳn năm ngoái. Khang Kiều đã nghỉ hè được mười mấy ngày rồi mà điện thoại nhà họ Hoắc vẫn im ắng, cho dù có lúc vang lên cũng không liên quan đến tin tức Hoắc Liên Ngao sắp trở về.
32 Lát sau…
Anh thờ ơ lên tiếng: “Thần kỳ thật đấy, tôi lại nghe được từ miệng con gái của kẻ thù mình ba chữ ‘Tôi tin anh’, phải làm sao đây? Tôi không hiểu lắm? Niềm tin cô dành cho tôi rốt cuộc từ đâu mà ra?”.
33 Đầu tháng tư năm 2002, tại Canada, Hoắc Chính Khải bị một nhóm người không rõ thân phận tập kích, chịu nhiều vết dao chém, phải đưa vào bệnh viện địa phương cấp cứu.
34 Ba ngày sau khi Hoắc Liên Ngao trở về thì Hoắc Chính Khải cũng quay về làm việc, mọi thứ dường như trở lại quỹ đạo trước đây. Nghê Hải Đường lại bắt đầu cả ngày chạy ra ngoài, đám người làm vẫn vây xung quanh Hoắc Liên Ngao.
35 Chuyện xảy ra vào buổi tối một ngày cuối tháng năm này, nói theo lời của Nghê Hải Đường là: “Mượn rượu phát điên, cuối cùng mẹ đã dám làm chuyện mẹ muốn từ lâu”.
36 Đứng dưới tán ô, những lời quản gia Diêu dạy cô lại biến mất sạch theo từng bước chân Hoắc Liên Ngao tiến lại gần.
Buổi sáng tháng năm còn trôi nổi tia nắng ban mai.
37 Giọng nói vọng ra từ micro khiến đầu óc Khang Kiều ong ong. Cô phải rất cố gắng mới sắp xếp rõ ràng được những nội dung kẻ kia truyền đạt.
Giống như cô dự liệu từ trước: Chuyện này liên quan tới việc Hoắc Chính Khải bị tập kích ở Canada, sau khi đám người đó phải ngồi tù, đám anh em đã quyết định báo thù.
38 Sáng hôm sau, Khang Kiều đứng trước cửa phòng Nghê Hải Đường. Cô đã đứng đây rất lâu rồi, khi định gõ cửa thì lại hạ tay xuống lần nữa. Khang Kiều không biết nên nói thế nào với bà về chuyện xảy ra ngày hôm qua.
39 Sáng Chủ Nhật, vừa mở mắt ra Khang Kiều liền nhìn thấy Nghê Hải Đường ngồi trước giường cô. Bà nhìn cô chăm chú và mỉm cười khiến cõi lòng Khang Kiều bỗng chốc trở nên nặng nề, mặc cho bà vỗ tay lên mặt mình.
40 Trong xã hội thượng lưu, người lớn có vòng tròn quan hệ của người lớn, thanh niên có cách thức giao lưu của thanh niên và trẻ con có cách chơi của trẻ con.