1 Hiếm lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi, Nhạc Du Du vừa đeo tai phone vào lỗ tai, nghe di tác của Micheal Jackson, vừa nhảy nhót trên đường cái. Thời tiết hôm nay không tồi, không khí không tồi, tóm lại mọi thứ đều không tệ lắm, vì thế tâm trạng của Nhạc Du Du cũng không tệ.
2 "Cái này, suất ca a, ngươi biết mấy ca ca đó không?" Nhạc Du Du thoáng nhìn mấy tên thị vệ vẫn chưa rời đi, thử dùng nam nhân tóc đỏ giống hệt yêu nghiệt này làm cầu nối một chút.
3 Dựa theo ý muốn của Lãnh Hạo Nguyệt, tốt nhất là thành thân ngay lập tức, như thế thì hắn sẽ có vợ, sau này lại có em bé, hắn cũng có thể trở thành phụ thân.
4 Vương phủ, trong thư phòng. "Ngươi thực sự muốn cưới nàng?" Trình Dật lười biếng ngồi đối diện Lãnh Hạo Nguyệt, "Nhạc Du Du này cho dù làm gì cũng không thể điều tra rõ a.
5 Khi Nhạc Du Du mang mão phượng đỏ thẫm, trên đỉnh đầu đội một cái khăn gọi là khăn hỉ, lại quỳ quỳ cúi cúi hoàn thành xong một loạt nghi thức phức tạp.
6 Nhạc Du Du vốn muốn ngăn cản động tác của Lãnh Hạo Nguyệt, tiếc rằng người này tâm trí tuy nhỏ, nhưng khí lực lại không nhỏ, ngay lúc hai người giằng co, chỉ nghe rẹt một tiếng, bộ hỉ phục (*) đã vinh dự ra đi.
7 Nhạc Du Du đang ngủ, có cảm giác dường như có ai đó đang nhìn nàng, hơi thở phả vào mặt, không khỏi trở mình, vung cánh tay nhỏ nhắn lên "A Vượng, đừng quậy nữa, cho ta ngủ một chút.
8 Nhạc Du Du đắm chìm trong suy nghĩ nên không phát hiện con ngươi Lãnh Hạo Nguyệt hơi lay động, lập tức dò xét nàng. "Quên đi, sau này tỷ tỷ dạy ngươi là được rồi.
9 Trước kia không quen biết Lãnh Hạo Nguyệt thì thôi, bây giờ quen biết với nhau, hơn nữa hắn còn là tướng công của nàng, nàng sao có thể cho phép người khác sỉ nhục hắn nữa chứ, cho dù là thái tử cũng không được.
10 Lãnh Hạo Nguyệt cười thầm trong lòng, thế nhưng trên mặt lại là vẻ hồn nhiên ngây thơ, hai mắt vụt sáng nhìn Nhạc Du Du: "Đó chính là Dật ca ca. " "Tại hạ Trình Dật, đại sư huynh của Hạo nhi.
11 Không hổ là nhà bếp trong vương phủ, không chỉ đầy đủ dụng cụ, các loại nguyên liệu nấu ăn thứ gì cũng có, Nhạc Du Du xắn tay áo, trộn bột, cắt thịt, động tác lưu loát liền mạch, rất nhanh, mấy chục viên sủi cảo đã được gói xong, sau đó nấu nước luộc sủi cảo, tuy rằng không có bếp ga, nhưng lửa cháy rất mạnh, chốc lát, hương thơm tỏa ra.
12 Bọn họ vừa nghe, cuối cùng thì chịu không nổi nữa, quỳ rạp xuống. “Bàn lộng thị phi (đâm thọt nhau đó mà), nói xấu chủ tử, nặng thì xử tử, nhẹ thì đánh ba mươi đại bản.
13 Nhìn đội hình chỉnh tề, Nhạc Du Du không khỏi gật gật đầu. “Tỷ tỷ. ” Đúng lúc này, Lãnh Hạo Nguyệt bỗng nhiên vọt tới, ôm cổ Nhạc Du Du, “Ngươi đang làm gì vậy?” Vừa nói vừa lẳng lặng thả tay áo của Nhạc Du Du xuống, “Hạo nhi cũng muốn chơi.
14 Nói thực, ở trong vương phủ làm con sâu gạo cũng không tệ lắm. Ăn ngon ngủ kỹ, có nha đầu Tiểu Hỉ hầu hạ bên cạnh, còn có tiểu tướng công siêu cấp đáng yêu làm bạn, ngày nào cũng thế thì thật là sướng.
15 Nhạc Du Du không ngờ Long Ngâm lại chủ động tới tìmnàng, tuy rằng ấn tượng đối với người này không tốt lắm, thế nhưng, dù sao cũng là sư huynh của Tiểu Lục, còn nghe nói hắn từng cứu mạng của Tiểu Lục, cho nên, yêu ai yêu cả đường đi lối về, Nhạc Du Du hé ra nụ cười rất ôn hòa với hắn.
16 Vương gia thành thân, chiếu theo quy củ, vương phi vừa được sắc phong phải tiến cung viếng thăm Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, sau đó kính trà. Nhạc Du Du tuy rằng tò mò hoàng cung có dạng gì, nhưng cũng biết, vô luận là triều đại nào, vẻ bề ngoài hoàng cung đều luôn bình tĩnh, thế nhưng sóng ngầm mãnh liệt, nàng không thích phiền toái, nên chưa từng nghĩ rằng sẽ tham gia vào trong đó, thầm nghĩ cứ thành thành thật thật ở trong vương phủ làm con sâu gạo, hưởng thủ ngày tháng ăn chờ chết là thỏa mãn rồi, thế nhưng, tướng công của nàng tuy là một tên ngốc, nhưng dù sao cũng là vương gia, cho nên dù nàng không muốn tiến cung, tìm cách kéo dài, nhưng vẫn không thể trốn thoát cảnh ngồi trên xe ngựa vào cung.
17 Nhạc Du Du cuối cùng cũng biết, hoàng cung chẳng phải lớn một cách tầm thường, nếu không ai dẫn đường, phỏng chừng, nàng phải đi mất nửa năm mới hết. Bước vào hoa môn, đi đi lại lại mất hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng thấy một hoa viên, còn chưa kịp thưởng thức, thì thấy trên con đường nhỏ cạnh đó có vài người đi tới, Nhạc Du Du không thấy có gì lạ cả, nhưng Lãnh Hạo Nguyệt lại theo bản năng nắm chặt tay nàng.
18 A! Sau khi đơ người chính là một tiếng hét thảm thiết, thái tử phi Bạch Ngọc Bình nhìn một bên mắt của Lãnh Huyền Nguyệt bầm tím, nhịn không được kêu lớn lên, sau đó chỉ vào Nhạc Du Du: “Ngươi, ngươi dám đánh thái tử? Mau bắt ả lại cho ta.
19 Nhạc Du Du khóc lóc om sòm khiến cho Lãnh Huyền Nguyệt có phần không biết làm sao. Ở đây toàn là tâm phúc của hắn, thế nhưng lát nữa thật sự có người khác tới, vậy thì không dễ giải quyết, vả lại nàng dù sao cũng là vương phi của một tên ngốc, xem ra cũng chẳng có giáo dưỡng gì, phỏng chừng cũng chẳng thông minh gì, nhưng dù sao hắn cũng là thái tử, còn có thái tử phi bên cạnh, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chẳng qua, việc này hắn nhớ kỹ, ánh mắt của hắn lúc này chỉ hận không thể nuốt sống Nhạc Du Du.
20 Tiểu Hỉ rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, lúc này mới phát hiện, đã nán lại đây lâu rồi, vội vàng nhắc nhở bọn họ, nên đi bái kiến Hoàng Thượng. “Phải nha, phụ hoàng đang chờ.