1 Lời mở đầu"Em sợ ngày gặp lại anh sẽ đến, em và anh đã biến thành những tảng đá nứt nẻ. Em cũng sợ em sẽ hôn lên những nêp nhăn của anh, thà tin rằng sự bất tử có tồn tại trên đời.
2 “Không nhìn thấy em tuổi mười sáuKhông nhìn thấy đóa hoa vô danh, thoảng hương đang nở là emKhông nhìn thấy nữ thần xách đôi giàyđi dạo trên đồng cỏ trong cơn mưaKhông nhìn thấy em, cô gái nhỏ tuổiĐi trong cơn gió lồng lộngĐến bên anhEm đã trưởng thànhLàn tóc em đen nhánh buông xõaNgười tăng lữ cô độc trong đêm đen" Năm ấy, cô mới mười lăm tuổi.
3 Không, cho dù có cảm giác đau khổ sâu sắcCó thể sẽ sống lại trong trái tim đã chết nàyKhông, cho dù là một bông hoa hi vọngVẫn có thể nảy mầm trên con đường của emKhông, cho dù là thuần khiết, ân huệ và ngây thơMê hoặc, oán trách anh vì emKhông, nhóc yêu bé nhỏ, em là như vậyThuần khiết, ngây thơ, đẹp mỹ lệAnh không biết nên yêu em như thế nào, cũng không dám yêu em.
4 Khi ở một mình, anh sẽ nhớ em, nhớ tình cảm nồng nàn anh dành cho em, và nghĩ:Anh đã gặp một người con gái nồng nhiệt. Anh lại phải dùng thời gian cả đời để lãng quên, để đấu tranh giữa nỗi nhớ và hi vọng.
5 Về chuyện tương lai, anh luôn có những sắp xếp chu đáo;Tuy nhiên các tình tiết đều bị hiện thực làm thay đổi. Mùa xuân kế hoạch của anh có dư vị của cổ tích, nhưng chẳng bao giờ thấy nó đến.
6 Đêm khuya, ngọn lửa bùng lên ấm ápAnh nằm trong căn phòng nhỏNhắm chặt đôi mắt, linh hồn đã ngủ sayGiấc mộng ngọt ngào an ủi anh, ánh lửa trong phòng đã tắt ngấm.
7 Tuy nhiên chẳng bao giờ anh biết được, em mong biết chừng nào, có một buổi sáng, em phát hiện ra anh đang ở bên em. Tuy nhiên anh chẳng bao giờ biết được, em buồn đến thế nào khi mỗi tối chẳng còn có thể ở bên anh.
8 Hoàng hôn trầm lặng,Không phải tất cả nỗi đau đều có thể trị lành. Trong số đó sẽ có những nỗi đau âm thầm,len lỏi vào sâu kín nhất trong cõi lòng. Cùng với thời gian,Đau đớn sẽ hóa đá.
9 Trái tim của em chẳng thể bình yên, cho đến khi nó được ở bên anh. Được là cái may mắn, mất là do số mệnh. Giang Nguyệt ngồi trên ghế gỗ, ngẩng mặt, mái tóc xõa xuống lưng ghế, dòng nước ấm chảy từ trên đầu xuống những lọn tóc, làm ướt cả mái tóc cô.
10 Bao nhiêu cay đắng không thể rời xa, bao nhiêu năm tháng cũng chỉ có sư chờ đợi. Giấc mộng xưa có thành sự thật mới có thể cùng anh chia sẻ nốt nửa đời còn lại.
11 Hai mươi năm mộng chưa tànTrong kinh phật có nói: Có yêu ắt sinh ưu phiền, có yêu ắt sinh lo sợ. Nếu rời xa người mình yêu, sẽ không ưu phiền cũng chẳng phải lo sợ.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 138