1 Keng ~ keng keng keng ~Keng ~ keng keng keng ~~Keng ~ keng keng ~ keng ~ keng keng keng ~ keng keng keng. . . . . . Hoa bách hợp trắng và hoa tường vi được trang trí rực rỡ trong nhà thờ, một vị mặc âu phục phẳng phiu nắm tay cô dâu, đi từng bước về phía lễ đường.
2 Lại nói đến Tiểu Nhụy mặc một bộ váy cưới, chân đạp mây bảy màu, tay cầm một vật, hoa hoa lệ lệ xuyên không. Mà còn xuyên qua đến địa phương là mảnh đất vàng tốt nhất trong tiểu thuyết xuyên không 'trên cây đào trong hậu hoa viên của phủ Tể tướng đương triều' nàng cứ trần truồng như vậy mà treo lơ lửng giữa đám mây màu hồng phấn.
3 Trên đường đội rước dâu rất khí thế, sáo và trống diễn tấu cực kỳ náo nhiệt. Tất cả hương thân phụ lão thành Tử Dương tới xem, cả nước đều biết hôm nay là ngày Vương gia ngốc kia lấy vợ đều tụ tập tới giúp vui.
4 Dạ Tiểu Nhụy suy nghĩ xem nàng rời khỏi đây như thế nào, trong lòng cười trộm " ngươi nói không đi thì ta không đi, ta đây chẳng phải thật mất mặt, ta càng muốn đi cho ngươi xem, dù sao cao lương mĩ vị (món ăn ngon) không phải nói có là có ngay được.
5 Thôi ma ma thấy chủ tử rất khó đuổi kia đã bị chuyển đi, mặt mỉm cười lập tức thay đổi 360 độ, nghiêm túc suy nghĩ nhìn chằm chằm nha đầu Phán Xuân trước mặt.
6 "Tướng công nha. . . . . . . . . . . nương tử nhớ rõ hôm qua ngươi nói mấy chục cái kia đó. . . . . . cái hòm gì gì đó, ngươi bảo tỷ tỷ nói muốn, sẽ đưa cho tỷ tỷ, có phải hay không gạt ta nha.
7 Hách Liên Dật Khải lòng nhàn hạ bị người quấy nhiễu, không hài lòng buông sáo ngọc trong tay xuống, xoay người lại. Chỉ thấy một nữ tử mặc y phục gấm vóc đỏ thẫm, tràn đầy nụ cười đứng ở bên ngoài đình nhìn mình.
8 Một đám nam nhân cả kinh tròng mắt đều sắp rơi ra ngoài, nàng vừa mới vào cửa đã gào thét làm cho toàn bộ đám người ở đây giật bắn người, tất cả mọi người choáng váng nhìn chằm chằm vị tân Vương phi này, tất cả mọi người ngầm cảm thán, 'không nghĩ tới một tên ngốc lại có phúc khí như vậy, mặc dù làm cho người ta có cảm giác đanh đá nhưng mà dung mạo so với nương tử nhà mình hơn gấp bội lần.
9 Tiểu Hiên Hiên nhìn nàng không có phản ứng gì tiếp, mới yên tâm để đầu vào cái gối, vẻ mặt sợ sệt, thử dò xét gọi một tiếng nữa "Nương tử "Dạ Tiểu Nhụy không có trả lời, tại sao không trả lời? Bởi vì bị tức giận đốt cháy! !Quá tức giận rốt cuộc đánh một tát,là điều cần thiết! Vào thời điểm đó nên đánh!!! Đột nhiên dừng lại.
10 Dạ Tiểu Nhụy nhìn địa phương mới lạ --- trên mặt đất lát đá cẩm thạch, trước điện khắc đá hán Bạch Ngọc, xung quanh cung điện, một màu trắng trang nghiêm! Đài đá được chia làm ba tầng, hai bên là lan can vây quanh, ở giữa có một khối đá Bạch Ngọc lớn được điêu khắc hình Phi Long Đằng Vân tinh tế (Phi long Đằng Vân - Rồng cưỡi mây), đài Bạch Ngọc dọc theo hai bên hướng đến cung điện, trên lan can không phải khắc hình rồng mà là khắc hình kì lân bách thú, con thì tao nhã con thì tinh xảo, nếu không phải có bản lĩnh thâm hậu sợ là không khắc được.
11 Nhưng khoan hãy nói, đúng là bị đứa trẻ Dạ của chúng ta đoán trúng, lão mụ tử kia sớm bỏ chạy đến bên cạnh Thái hậu nói huyên thuyên, thật ra thì đây cũng là trách nhiệm của mụ ta, ai kêu mụ ta là tay sai, ( Luyến Luyến xin lỗi Thôi nãi nãi nha, ta kiểm điểm, ta sâu sắc kiểm điểm.
12 Chỉ thấy một ma ma trung niên và một tiểu nha đầu, nâng một lão nhân vẻ mặt hiền từ đầu đầy tóc trắng từ từ đi vào, phía sau là hai tiểu thái giám đi theo đứng ở cửa, Hoàng thái hậu lạnh lùng quan sát trừng mắt nhìn tiểu thái giám tung tăng tung tẩy, làm hai tiểu tử kia sợ tới mức toàn thân run cầm cập.
13 Hách Liên Dật Khải chậm rãi nghiêng người ngồi vào ghế đối diện cửa, mặc dù nhìn qua thân thể có chút yếu kém, nhưng lại tản ra vẻ đẹp thanh cao. Hai Thái hậu đều không lên tiếng, đỉnh đầu vẫn còn bốc khói,ở nơi nàotrên gương mặt còn mặt Bồ Tát nữa.
14 Xe ngựa 'lộp cộp. . . . lộp cộp' chạy ra ngoài hoàng cung, tiếng vó ngựa thanh thúy vang lên từ từ trở nên không rõ, xe ngựa vương phủ ra ngoài hoàng thành thưa thớt người ở càng lúc càng xa.
15 "Vương phi quá khen, sao ngài có thể nói là có nội hàm. "Nói xong Đỗ phu nhân thẹn thùng vuốt đôi má. "Có! Đương nhiên là có! !Ngươi xem ta còn cảm thấy không bằng, không biết hai vị tỷ tỷ là ngườinơi nào, làm sao xuyên tới, lúc trước là làm công việc gì.
16 Một đêm này Dạ Tiểu Nhụy không say không về. Sáng sớm còn đang trong mộng đánh cờ với chu công, bị nha đầu Nha Nhi giật tung cái chăn, vừa tung chăn lên đã nhìn thấy toàn thân trống trơn, nhìn vẻ mặt của Nha Nhi khóc không ra nước mắt, thật sự muốn đem tên ngốc kia băm thành thịt nát làm nhân sủi cảo.
17 Trong giấc mộng Dạ Tiểu Nhụy chỉ cảm thấy trên mặt một hồi gãi gãi ngứa nhột, sau một lúc lại thoải mái, nhưng bên tai lại truyền đến tiếng cười rất nhỏ, tò mò mở mi mắt ra, chỉ thấy một mỹ nam tử mặc áo gấm trắng, gương mặt trẻ con đáng yêu nhìn mình cười ngây ngô.
18 "Lại đánh ta, a a ~" Hách Liên Dận Hiên dẩu môi, vẻ mặt bộ dạng bị ức hiếp. Dạ Tiểu Nhụy liếc hắn một cái, mẹ kiếp~ thật đúng là sẽ giả bộ đáng thương, hại nàng về sau ra tay cũng không hứng thú.
19 Trong phòng, Hách Liên Dận Hiên nhào vào trên giường khó nhịn lăn lộn, cố nén nhột dữ dội trên chân bò dậy, nhịn cười đôi tay cố hết sức nắm chặt thiên hạ dưới chân, người trong ngực giãy giụa, trọng tâm không vững hai người đang cười cùng ngã xuống.
20 Liêu công công đứng ở bên cạnh Hách Liên Dật Khải sớm đã không nhẫn nại được nữa, đối với vị Vương phi này phải nói đạo lý rõ ràng, hiện tại thánh thượng đã đứng ở ngoài cửa rất lâu, nhưng vẫn không thấy nàng ta hành lễ, cũng không mời ngồi, trái lại còn dạy bảo nô tài trước.