1 Ngày 22 tháng 6. Hạ chí.
Sớm tinh mơ, Thượng Hải ngày âm u, mưa nhỏ triền miên không dứt.
Thôi Thiện vội vã xông thẳng vào trong nhà, ngồi xuống chiếc bồn cầu lạnh cóng, xả ra chỗ nước tiểu đã bị dồn nén trong người sáu tiếng đồng hồ.
2 Mặt A
Mặt trời lên cao rồi,
Bóng tối ở lại sau lưng,
Nhưng ánh nắng
Không phải là của chúng ta,
Chúng ta phải đi ngủ rồi.
“Nhật xuất” - Tào Ngu
Nếu như ngày tận thế giáng xuống đầu, chỉ có thể mang theo một con vật lên chiếc thuyền Noah[1] - ngựa, hổ, khổng tước, dê, bạn sẽ chọn loài nào?
[1] Noah là con thuyền được nhắc đến ở
Bầu trời quạnh vắng.
3 Ngày thứ hai.
Sáng sớm, Thôi Thiện bị đánh thức bởi tiếng chim hót véo von, chợt nhớ lại một chuyện đen đủi - Cô ta đã mang thai sáu tuần rồi. Nếu như mẹ cô ta biết được, liệu sẽ rất vui mừng đi chuẩn bị tã lót, hay là tặng cho cô ta một cái tát thật đau rồi ép cô ta đi phá bỏ đứa con trong bụng?
Nhịn tiểu cả một buổi tối, bắt buộc phải ra gốc cây lựu để giải quyết vấn đề, đất trồng trọt tạo thành một nhà vệ sinh thiên nhiên.
4 Ngày thứ mười.
Ngoài đôi giày cao gót đang tạm thời vô dụng ra thì thứ đáng giá nhất trên người Thôi Thiện lúc này là chiếc mặt dây chuyên xa xỉ của Swarovski, hình thiên nga bằng pha lê, chỉ độ hơn 1 centimet, thoạt nhìn qua giống như chú vịt con xấu xí của Andersen[1].
5 Người sau khi chết đi, nếu trong lòng còn điều gì đó chưa bằng lòng, thì
những vọng niệm sẽ còn lưu lại ở nhân gian, như cái xác không hồn du đãng
khắp trần thế, cho tới tận khi gặp được người thân mà không cách nào nói
chuyện được, thậm chí là nhìn thấy thi thể của chính mình thì mới chợt tỉnh ngộ,
hóa thành sương khói rồi tiêu tan.
6 Khi hốc mắt đỏ rát đến mức chảy nước mắt, sương sớm làm mái tóc bết lại,
mặt trời chiếu thẳng vào mặt, Thôi Thiện nhìn thấy một chiếc máy bay trực
thăng.
7 N-157gày thứ ba mươi.
Mặt A
Người đối diện liệu có tới cứu mình không?
Sáng sớm, sáu rưỡi.
Chiếc phi cơ loại nhỏ bay tới khu vườn treo, Thôi Thiện đột nhiên cầm lấy
một cành cây dài, giống như một viên đạn tên lửa bắn trúng vào chiếc trực
thăng.
8 Ngày thứ bốn mươi.
Về tuổi thơ, tôi muốn bắt đầu kể từ năm 10 tuổi.
Lớp 3, tôi vẫn mặc váy trắng, phía sau buộc dây buộc tóc hình bươm bướm,
nhớ lại đúng là quê mùa không chịu được.
9 Ngày thứ năm mươi.
Cây lựu trong vườn treo đã kết quả.
Móng tay của Thôi Thiện dính đầy bùn đất và cáu bẩn, rất nhiều lần quẹt qua
làm xước cả mặt, nhưng bóc lựu lại rất tiện.
10 Ngày thứ sáu mươi.
X đã quay lại.
Sự trừng phạt cuối cùng đã kết thúc, Thôi Thiện đói đến mức mê man thiếp
đi, chiếc trực thăng hạ xuống, mang nhiều đồ ăn hơn so với bình thường, bao
gồm hai quả quýt.
11 Ngày thứ bảy mươi.
Thôi Thiện vẫn bị nhốt tại vườn treo như trước.
Vành trăng lên cao, trên đầu vang lên âm thanh gì đó, rồi hiện lên bóng của
chiếc trực thăng nhỏ.
12 Ngày thứ tám mươi.
Gần đây rất hay có gió to, ở trên nóc nhà sẽ nhặt được giấy vụn từ bên ngoài
bay tới, có những chiếc túi giấy mỏng tang, giấy gói đồ ăn dính đầy dầu mỡ,
những tờ giấy ăn đã dùng qua khiến người ta phát buồn nôn.
13 Ngày thứ chín mươi.
Bị giam giữ ở trên đỉnh nóc nhà, giống như Yamamuru Sadako* ở dưới đáy giếng, đêm nào cũng nhìn những ánh sáng u ám của giếng trời, hệt như trong trăng tròn trên bầu trời đêm, cứ phải chờ tới khi có người mở băng ghi hình mới có thể bò ra từ tivi sao? Lần đầu tiên Thôi Thiện xem “The Ring” là ở bên cạnh một người đàn ông, hắn tên Lâm Tử Túy.
14 Ngày thứ một trăm.
Sáng sớm, khi X dùng trực thăng mô hình đưa đồ ăn tới, còn đem theo cả một chiếc ga trải giường lớn.
Thôi Thiện trải ga giường ra, nằm ngửa trên nền xi măng, đối mặt với bầu trời đầy mây âm u, sải rộng hết tứ chi, giống như một thi thể vô thanh, cũng giống như một người đàn bà dễ dàng thỏa mãn.
15 Ngày thứ 105.
Kí ức, giống như một chiếc van hỏng, khiến nước không ngừng tuôn ra, ăn mòn vào trong tận dây thần kinh đang đau đớn bên trong mắt.
Nhớ lại đêm Đông chí ở chùa Tịnh An, hiếm khi có được một đêm thanh tịnh.
16 Ngày thứ 110.
Thôi Thiện nhẩm tính thời gian, không ngờ đã qua mất ngày 11 tháng 11 – Năm ngoái vào tầm này là đang điên cuồng chọn đồ giảm giá trên mạng, còn năm nay thì lại bị cầm tù trong cái vườn treo này.
17 Tôi hỏi bây giờ cô ta còn muốn chết nữa không? Lâm Tử Túy do dự trong giây lát rồi mới gật đầu.
Đối với người đang một lòng mong được chết, bắt họ phải sống trên đời như một sự giày vò, chẳng phải càng tàn nhẫn hơn sao? Có lẽ… Xin đừng sợ, chúng tôi làm như vậy, chẳng qua cũng chỉ là giúp cô ta hoàn thành tâm nguyện mà thôi!
Tôi nhìn cửa kính, phản chiếu gương mặt mình, làn da trắng nõn như Đức mẹ Maria, trên đầu quả thực sắp phát ra quầng sáng – Cho nên, đây không thể coi là giết người, không phải sao?
Lâm Tử Túy hỏi tôi có phải đang tự cho rằng mình đang cứu người.
18 Ngày thứ 111.
Vườn treo, ánh nắng chiều chói mắt, Thôi Thiện vô tình phát hiện vết khắc ở trên tường.
Cô ta dụi mắt, hất nước ở trong chai lên bức tường, lờ mờ hiện ra một chữ tiếng Trung – Chính.
19 Ngày thứ 112.
Mặt trời mọc lên rồi, bóng tối lùi lại phía sau lưng.
Thôi Thiện bị ngạt mũi đến mức gần như không thở nổi, lúc này mới phát hiện ra ở cạnh chân có một bọc quần áo, thì ra là một chiếc áo khoác lông vũ dày cộm.
20 Thôi Thiện đem chiếc ga giường X tặng quấn hai vòng quanh eo, làm thành một chiếc váy rộng thùng thình. Từng sợi chỉ đều thấm đẫm mùi hương của anh ta, mặc dù không có mùi thuốc lá và hơi men, nhưng lại có mùi hoóc-môn đàn ông.