41 Đông chí, năm giờ chiều, trời đã tối mịt.
Thôi Thiện lẩm nhẩm câu ca dao về Đông chí, cô ta được bố dạy câu ca dao này từ nhỏ nhưng tới giờ vẫn không quên.
42 Tối đến tôi cầm dây thừng, đèn pin và đủ loại dụng cụ tới chân tòa nhà đang xây dở.
Lần đầu tiên tôi trèo lên đỉnh tháp, men theo sợi dây thừng tiến vào trong vườn treo.
43 Buổi sáng, tôi tới địa điểm họp định kì của các bà vợ trước – Nhà hàng xoay. Lần nào họ cũng chọn bàn thứ tư sát cửa sổ, tôi đặt một chiếc bút ghi âm dưới chỗ ngồi.
44 Đêm Đông chí, theo truyền thuyết đây chính là thời khắc ma quỷ lên trần gian du ngoạn. “Chúng tôi ra sức chèo thuyền, ra sức chống chọi lại những con sóng, nhưng cuối cùng lại bị dội ngược trở lại vạch xuất phát ban đầu.
45 Nhớ lại ba tuần trước, khi Diệp Tiêu một lần nữa bước vào hiện trường căn biệt thự nơi mà Trình Lệ Quân bị sát hại, phát hiện vết tích ai đó gần đây đã lén vào trong này.
46 Đêm Đông chí, cùng lúc đó….
Cách Diệp Tiêu hai cây số, tại Sở công an, trong nhà xác.
Mai Lan vẫn cứng trong ngăn chứa xác, những kí ức không thể lãng quên vẫn còn được lưu giữ trong những tế bào não đã hoại tử từ lâu….
47 Đông chí, ngày có thời gian ban đêm dài nhất, thật thích hợp để đi đến một thế giới khác.
10 giờ đêm, 40 phút nữa thôi là tàu sẽ khởi hành.
Trên con phố gần bến tàu của thị trấn, tivi của một cửa hàng bán thuốc lá Hồng mai đang vang lên một bài hát cũ:
Thường xuyên về thăm nhà, về thăm nhà, dù chỉ là rửa bát lau đũa giúp mẹ.