1 Gần mười giờ tối, A Viên như thường lệ kéo xe đến đầu phố để bán hoành thánh.
Khách đến mua, đa số là những người làm ca đêm hay các học sinh vừa đi học thêm trở về.
2 “– A Viên, A Viên!”
Giọng nói như cây bồ công anh giữa màn đêm, thổi từ nơi xa đến, theo gió bay bay quanh quẩn bên tai.
A Viên đột ngột ngã về phía sau, té dập mông xuống đất.
3 Ngôi nhà trông rất ấm áp, đôi khi còn có tiếng nhạc du dương bay theo làn gió.
Ánh trăng sáng ngời như đánh thức những đóa hoa tường vi mọc lên những chồi nụ, bông hoa khô héo co lại, sau đó biến mất dưới lớp lá xanh ngời.
4 Tà váy dài lướt trên bậc cầu thang.
Đuôi váy đỏ tươi như màu máu, khi cô bước xuống, sẽ thấy lớp váy nhiều tầng, càng đến eo, màu càng ngả sang hồng phấn, cuối cùng là trắng tinh.
5 Sau khi A Viên đuổi tới chính sảnh, Hoàng An Na bỗng biến mất không tung tích.
Ánh sáng đèn treo thủy tinh đã tắt ngúm, ngoài cửa sét đánh ầm ầm, thỉnh thoảng chiếu sáng vào chính sảnh, bóng ma ngủ đông với đống gia cụ dưới không khí âm u như dần tỉnh giấc.
6 Thời gian trôi qua.
A Viên trong lúc bất tri bất giác đã đến cuối hành lang, những cánh cửa gỗ được sơn trắng hai bên tường đều có khắc tên ai đó, mơ hồ như những miếng mộ bia ngoài hoang dã, sau đó là vô số âm thanh người chết oan ức, lẩm bẩm thủ thỉ bên tai.
7 Máu tươi An Na chảy xuống má cậu, vẫn còn vươn hơi ấm, lại dính nhớp giống như những con giòi trên thi thể.
Sài đao đã gần kề trước mặt, đang chém thẳng xuống đây.
8 A Viên kinh ngạc hỏi: “Sao thế được?”
Thường An Tại cười cười, “Cậu thấy tôi giống người cho vay nặng lãi lắm à?”
“Không giống tí nào. ” A Viên nhìn nhìn anh, “Thế sao anh làm vậy?”
“Tôi đâu biết đâu.
9 Người vợ đầu tiên của Hoàng Vinh Cường họ Phục, nhà mẹ đẻ là gia tộc nổi danh. Hoàng Vinh Cường vốn chỉ là tiểu thương đẩy xe bán hàng rong, cũng nhờ cưới bà vợ này, một đêm phất nhanh.
10 Vươn đôi bàn tay run rẩy, then chốt cửa theo lực xoay tròn phát ra tiếng cạch cạch.
Két —-
Tiếng vang mỏng manh mà chói tai, ngay khoảnh khắc mở cửa, đèn bàn trong phòng ngay lập tức tắt ngúm.
11 Bóng dáng vặn vẹo ở đầu cầu thang đã biến mất, có Thường An Tại đồng hành chung, cầu thang dài hẹp rất nhanh đã đi gần xong.
Còn thiếu bốn bước là đến, trên đó có một cái trản để đèn đồng, khắc hình một mỹ nhân ôm ấp đứa trẻ sơ sinh, tay đứa trẻ cầm một cái đồng tiền nhỏ, trên đồng tiền đặt một cây nến cháy bập bùng.
12 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đèn đuốc đã tắt hết, hành lang đằng trước lại hơi sáng lên.
13 A Viên càng xem càng sợ, đến trang cuối cùng thì nhịn không được sởn tóc gáy, bức tranh vẽ người phụ nữ gầy gò ôm đứa trẻ màu đen, đôi mắt hai người đỏ tươi, đều tỏ vẻ giận dữ.
14
Chân trước chân sau đạp trên hành lang, bởi vì tấm thảm quá mức mềm mại, tiểu binh sĩ nhiều lúc đứng không vững, thỉnh thoảng còn vấp ngã mấy lần.
Cũng may trên bộ phận có thiết kế khớp xương, không cần ai đỡ, nó tự mình chống người đứng dậy.
15
Cánh cửa hơi lùn, phải cong lưng mới chui vừa được, ngay khi bước một chân vào cửa, một mùi tanh hôi lập tức xông vào mũi.
Xương cốt toàn thân trong nháy mắt bị ép muốn nát nhừ, cả người giống như bị nhét vô cái hộp nhỏ, cậu đau đến mức tối sầm mắt, sau đó ngất xỉu mất.
16 A Viên bừng tỉnh, bàn tay chạm phải thứ gì đó dính nhớp. Cả người cậu nổi da ga, lập tức đứng phắt dậy, động tác quá nhanh, khiến đầu đập mạnh lên trần nhà.
17 A Viên khom lưng nhặt một tiểu binh sĩ, mấy tiểu binh sĩ mặc áo lục nằm dưới mặt đất giãy giụa đứng lên, sau đó theo nhịp bước đều, nhanh chóng tiến vào khe tủ gần nhất, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
18
Nhật ký trong tay rõ ràng không hậu, nhưng nhìn đến trang cuối cùng, lòng A Viên lại thấy nặng trĩu, cậu ngây người một hồi, mới nhớ đến những trang đằng trước, chỉ vào rồi mới nói, “Lưu Trăn phát hiện chuyện Hoàng Vinh Cường làm sao?”
Thường An Tại dường như trầm tư, một lát sau mới đạm nhiên đáp, “Chắc vậy.
19
A Viên không thay đổi sắc mặt thu hồi ánh nhìn, cặp mắt đó vẫn ở đấy, dường như không phát hiện dị thường.
Cậu ra vẻ trấn định, tiến vài bước đến cạnh Thường An Tại đang đưa lưng về phía tủ, túm túm góc áo anh, vừa định làm khẩu hình miệng, sau lưng bỗng phát ra một tiếng rầm lớn, tủ áo khép hờ lập tức mở toang, hai người bên trong liền lăn ra ngoài.
20
Người đầu tiên đưa ra lời đề nghị thám hiểm không phải Từ Phàm, mà là người bạn mà Hứa Đồng dẫn theo.
Vu Lệ không thích vị nữ sinh đó, cô ngay cả tên người đó cũng không biết.