41 Đoạn thời gian đó thanh niên vẫn sống ở nhà cậu, đây cũng là kỳ nghỉ đông vui vẻ nhất mà A Viên có được trong suốt những năm cao trung. Tình trạng thanh niên ngày càng chuyển biến tốt đẹp, từ một thiếu niên lúc nào cũng ảm đạm, đã nguyện ý bồi A Viên chơi game, chơi điện tử, hoặc là đi bóng rổ đến bể bơi, chỉ cần là nơi cậu thích, anh đều đi chung với cậu.
42
“— A Viên, A Viên, mau tỉnh lại!”
Có người nhỏ giọng giọng nói với cậu, dùng sức đẩy đẩy.
A Viên ngủ say chưa đủ, tỉnh tỉnh mê mê một lúc sau mới mở mắt.
43
Nhờ sự giúp đỡ của Thường An Tại, sinh ý xe hoành thánh dường như tốt hơn rất nhiều. Hộp đựng tiền cũng càng lúc càng đầy ắp.
Tuy vậy A Viên chẳng hề vui vẻ, cậu chỉ cảm thấy cổ quái, nơi nào cũng cổ quái.
44
A Viên còn chưa kịp trả lời, cả người bỗng bị ai đẩy, ngã nhanh về phía sau, cái ót đụng lên mặt sàn kêu cốp một tiếng.
A Viên bị đau đớn kịch liệt bức tỉnh, lọt vào tầm mắt chính là gương mặt Tùng Võ đứng nhìn từ trên cao, “A Viên?” Vẻ mặt hắn khẩn trương, năm ngón tay lắc lắc trước mặt cậu, “Anh tỉnh rồi sao?”
A Viên ôm cái ót ngồi dậy nhìn chung quanh, “Tôi bị sao vậy?”
Vẫn là căn phòng khảm đầy kính, cây nến chỉ còn một tấc, phần sáp xụi lơ chảy xuống thành một bệt đông cứng.
45
A Viên không nhìn thấy toàn bộ, vì khi Tùng Võ tới gần mặt gương, hắn trong mắt cậu đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
A Viên mờ mịt ngồi giữa căn phòng đầy kính, chỉ còn cậu, cậu là người sống duy nhất trong căn nhà này — chỉ là cậu thật sự còn sống hay không?
Cậu nhìn những tấm gương chung quanh, ngọn nến đằng trước lại thoắt hiện thoắt tắt, các tấm gương bốn phía dần dần uốn éo thay đổi hình dạng, biến thành một cánh cửa nhỏ — trên mỗi cánh cửa đều treo biển số, ẩn ẩn phản chiếu hình dáng của cậu.
46
Thần: 9 chương nữa. Định làm song song với tu tiên cái tự nhiên làm mỗi bộ nì =))
Âm lãnh tầng tầng lớp lớp đông cứng tứ chi tiếp xúc với không khí, A Viên theo bản năng run rẩy, tay nắm di động cũng buông lỏng, cứ thế tuột ra ngoài, nặng nề đập trên mặt đất, nguồn sáng duy nhất biến mất.
47 A Viên cảm thấy cả người mình như bị xé thành hai nửa, một nửa tồn tại sống với ký ức ở hiện thế, nửa còn lại đóng vai người bán hoành thánh vỉa hè giãy giụa cầu sinh nơi quỷ ốc.
48 Thường An Tại lướt qua cậu đi thẳng về phía trước, A Viên vô tình nhìn thấy anh, gương mặt từ nhân trung trở xuống bị chia thành hai nửa, một nửa trắng bệch như tờ giấy mỉm cười đầy quỷ dị, nửa còn lại ẩn nấp trong bóng tối, mơ hồ xuất hiện dáng vẻ lãnh tỉnh.
49
A Viên há mồm muốn nói chuyện, Thường An Tại lại nhanh gọn đánh gãy lời cậu, anh siết chặt đôi bàn tay đan xen nhau, nhìn A Viên một cái thật sâu, hỏi cậu, “Em còn muốn trở về không?”
A Viên không rõ anh thả cậu đi thật hay không, trong lòng cân nhắc một hồi, thân là ca ca anh nhất định mong cậu bình an vô sự, nhưng một phần quỷ trong Thường An Tại lại hy vọng cậu trở thành kẻ chết thay.
50
Đây có lẽ là lời ngọt ngào nhất mà cả đời Thường An Tại từng nói, A Viên nghe lại nhịn không nổi rơi nước mắt, cậu nắm chặt cánh tay lạnh băng không chịu buông ra, “Nếu em đi rồi anh phải làm sao đây? Mãi mãi ở chỗ này, hay đi tìm một kẻ chết thay?”
Thường An Tại giơ tay áo chùi chùi nước mắt cậu, nói, “Trừ em ra, không một ai có thể thay thế anh.
51 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trải qua biết bao nhiêu chuyện A Viên cứ nghĩ mình đã chết lặng, nhưng đến tận bây giờ cậu mới ý thức được rằng đáng sợ thật sự trông như thế nào, từ đầu tới cuối cứ xoay quanh trên đỉnh đầu, chờ đợi đến cùng chính là nỗi tuyệt vọng buông xuống.
52
Từ đó đàn anh chẳng thèm tặng anh sắc mặt tốt, thẳng tới ngày tụ họp xã đoàn.
Bởi vì sau khi tốt nghiệp khó mà họp mặt đông đủ, cho nên Thường An Tại cũng bị yêu cầu phải đến.
53
Khi người chơi lựa chọn nhân vật tiến vào, sau này sẽ quên mất bản thân mình là ai, căn cứ theo nhân vật ban đầu mà trở thành “người” đó.
Anh chứng kiến từng đám người chết dần chết mòn, mỗi linh hồn sẽ bị nhốt vào một căn phòng, tiếp đó trở thành một phần oán niệm nuôi dưỡng ngôi nhà.
54
Khi Trình Tranh nhận được mail của người bạn học chung đại học – Nguyễn Viên, cô bạn thân Vu Lệ cũng vừa vặn ở nhà mình.
Khi đó cô bận rộn thu dọn hành lý để du lịch sang Nhật, Vu Lệ đang chơi máy tính bỗng nhiên nhìn thấy thông báo, không khỏi ngạc nhiên hô to, “Ể, đây chả phải là anh đẹp trai ban cậu sao, Nguyễn Viên đấy, thì ra cậu còn giữ liên lạc với cậu ta!” Cô quay đầu mặt đầy bát quái* nhìn sang Trình Tranh, cười hề hề, “Để tôi giúp cậu trả lời nha.
55 Rốt cuộc Nguyễn Viên không thể khai trương quán hoành thánh như ý muốn, mà được người quen trong nhà giới thiệu đến trường trung học nhậm chức giáo viên, dạy môn Ngữ Văn Chính Trị.