1 New York vào mùa xuân, theo đúng với tất cả những gì êm ái mà cái từ này chất chứa trong con tim mọi người: những cặp tình nhân dắt tay nhau dạo chơi trong công viên trung tâm, cây cỏ nở hoa, đêm tối dịu dàng và mát mẻ tưởng chừng như không đâu có, nói tóm lại đây là khoảng thời gian trong năm mà tám hay mười triệu người dân New York cảm thấy như sống lại, hồi xuân.
2 Agnès đang sửa lại dây nịt tất của cô thì tôi đẩy cánh cửa phòng. Tôi thoáng thấy một mảnh da trắng muốt. Những giáo dục căn bản đã nổi dậy nên tôi đành ho khẽ một tiếng.
3 Agnès chưa về văn phòng, tôi rửa cái ly bourbon và ném vỏ chai vào thùng rác. Rồi tôi mở hộc tủ lấy ra khẩu 38. Có một lớp bụi nhỏ phủ lên, điều đó chứng tỏ rằng tôi không mấy khi sử dụng nó.
4 Bên trong xe nóng như một cái lò lửa. Tôi cảm thấy hơi nóng từ dưới chỗ ghế ngồi luồn qua quần, còn áo tôi ướt đẫm mồ hôi. Nếu ban ngày mà nóng thì ban đêm có dấu hiệu chuyển động.
5 Biện lý Eric Webster không bằng lòng tí nào. Dù là bạn học thân thiết lão cũng không muốn bị quấy rầy vào những giờ cần nghỉ ngơi. Lão càng không muốn dây vào những chứng nhân cứng đầu cứng cổ loại như tôi.
6 Tôi cạo râu, tắm nước nóng, tắm lạnh rồi soi mình trong gương. Mặt tôi đầy vẻ khởi sắc. Người ta đã lau sạch nền phòng tắm nhưng không thể nào làm biến đi các dấu máu trên phần lót nệm cao su, và mỗi lần liếc nhìn về phía đó tôi không khỏi nhăn mặt.
7 Tôi nhớ lại trong đầu khung cảnh nơi này. Tôi không thể làm lại cái mánh đi tiêu như ở tiệm hớt tóc nữa bởi vì ở đây không có lối ra khẩn cấp. Bây giờ muốn thoát khỏi tay kẻ kia tôi phải có tay trong mới xong.
8 Lúc tôi trở về văn phòng thì đã hơi quá trưa. Agnès đang ngồi trước bàn máy chữ và cứ xét chồng giấy xếp cao bên cạnh là có thể biết rằng cô đã làm được rất nhiều công việc cho ngài Manuel Bolondron Metasieti.
9 Khi đến quán cà phê Châu Âu thì Helen Cole đã gọi các món ăn rồi. Khi bước lại bàn, tôi mới nhận ra là cô xinh đẹp hơn là tôi tưởng. Cho đến lúc này thì tâm trí tôi chỉ có hình ảnh của cô gái theo như cha cô đã đưa cho tôi.
10 Căn phòng không có gì thay đổi ngoài con ruồi chết trong ly nước tôi để lại trên bàn. Và lẽ tất nhiên phải kể đến bọn cớm và kỹ thuật viên của cảnh sát chen chúc như cá mòi trong hộp.
11 Tôi giấu mặt sau tờ báo quan sát phòng tiếp tân. Bên cạnh tôi có hai người đàn bà trung niên đang than thở về đời sống đắt đỏ. Cô lễ tân, một cô gái già xương xầu chúi đầu vào quyển số kế toán.
12 Chiếc đồng hồ ở góc đường chỉ bảy giờ rưỡi. Trời bắt đầu tối và một vài ngôi sao hiện ra lấp lánh. Tôi đứng nép bên trong một cánh cổng nhìn lên các cửa sổ văn phòng bác sĩ Cole ở bên kia đường.
13 Một người đàn ông nằm úp sấp trên sàn hai tay luồn phía dưới thân mình. Ánh đèn khí hiếm từ trong quả cầu trên trần toả xuống chiếu lên mái tóc trắng và lấp lánh một khẩu súng lục nhỏ bằng kim loại bị vút trên thảm nhà.
14 Sáng hôm sau, lúc gần mười giờ, tôi đến phòng công tố hội họp với Webster, Pemberton và trung uý Henderson. Giấy tờ văn kiện trải ra trước mặt lão biện lý.
15 Bác sĩ Erickson bước vào thốt lên một tiếng “Chào" cho toàn thể rồi nhìn tôi. - Hình như tôi có biết ông. A tôi nhớ rồi. Đây là nhà cung cấp nguyên vật liệu cho chúng tôi, loại xác chết…!"Gặp Bowman rồi đi tới cõi âm", khấu hiệu của ông là thế phải không? Nhận thấy lối khôi hài của ông ta không làm tôi nhếch mép, ông vội nói tiếp: - Kiểu khôi hài đen của tôi không hề hấn gì tới ông, dở quá.
16 Con nhãi tóc vàng đứng sau quầy hàng lừ lừ nhìn tôi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt tôi nhìn lại thì ả vội quay phắt đi chỗ khác. Tôi khẽ cười nhạo một cái rồi nhảy đại vào cabin điện thoại và cắm đầu xuống quyển danh bạ dày tổ chàng.
17 Đó là một ngôi nhà hai lầu cũ kỹ nằm hơi khuất giữa những cao ốc vây quanh. Nó được xây dựng chắc chắn bởi gạch đỏ nhưng theo thời gian đã ngả sang màu nâu, tuy nhiên nó vẫn tạo ra một ấn tượng về sự phồn vinh và trọng nể.
18 Bọn họ có mặt đông đủ, Jee Wanaker và Cole, Peter và Estelle Moran, Eric Weater và Năm mươi Connolly. Họ nối đuôi nhau chạy vòng quanh tôi không ngừng như vây đèn kéo quân, vừa cười nhạo, doạ nạt vừa khoa chân múa tay và la hét cố làm tôi điếc con ráy.
19 Khi tôi tỉnh giấc thì trời đã tối. Qua những khe hở của tấm rèm, tôi có thể nhìn thấy vài ngôi sao lạc lõng trên bầu trời và ánh sáng phản chiếu của những tấm bảng hiệu quảng cáo bằng đèn néon.
20 Miriam Cole chờ cho người ta khép lại cánh cửa. Bà mặc bộ đồ cắt theo mốt cũ và vẻ mặt nhợt nhạt. Trong ánh mắt biểu lộ vẻ lo lắng. Bất chợt bà lên tiếng với giọng khàn khàn: - Tên tàn bạo đó suýt nữa giết ông chết.