21
Chụp ảnh xong, Vu Lệ mạnh bạo rút khỏi tay Hứa Đồng, trốn trở về bên cạnh Tùng Võ, nhỏ giọng nói, “Chỗ này chả có gì vui cả, tôi muốn trở về!”
“Cậu sợ gì chứ.
22 “Chuyện là như thế, chúng tôi chạy một hồi, rốt cuộc âm thanh đến càng gần, vì vậy dứt khoát trốn vô căn phòng này, định chờ hắn rời đi… Kết quả không ngờ gặp anh ở đây.
23
A Viên chú ý lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, đồng thời chuyên tâm nhìn chằm chằm cánh cửa vòm.
Cánh cửa dường như đã mở lớn hơn nhiều, nhưng nhìn vào vẫn đen như cũ, nặng trĩu, thấp thoáng xuất hiện lực hấp dẫn vô hình, hút lấy ánh sáng căn phòng khiến cho nó trở nên ảm đạm.
24
Cánh cửa hình vòm khảm trên tường dần dần biến mất không thấy, sơn phấn vặn vẹo thành hình người, giống như có ai đó bị cường ngạnh đè ép vào trong.
Thường An Tại không nhanh không chậm đẩy tủ quần áo, bước chân đạp ra bên ngoài.
25
Ánh sáng dường như ảm đạm hơn rất nhiều, sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, nặng nề lửng lờ khiến người ta hít thở không thông.
Hành lang phía trước vẫn còn hai căn phòng, đến cuối là ban công.
26 Phù văn đuổi theo không nhanh, cứ mỗi lần nó quay một vòng, thì lại nhích thêm một bước, bóng tối đặc sệt bao phủ ngày càng gần, cả ánh sáng bên ngoài cửa sổ cũng bị nó nuốt chửng hoàn toàn.
27 “A Lệ! A Lệ!” Tùng Võ gào từng tiếng đau đớn, giơ chân muốn đá cửa, nhưng lý trí còn sót lại đã ngăn cản hắn, Tùng Võ đứng tại chỗ, hơi cong người, hai tay ôm chặt lấy đầu, năm ngón vò vò tóc, dường như phải chịu thống khổ cực điểm.
28
Mãnh quỷ đánh nhau, trước giờ chưa từng chứng kiến. Tuy tình hình bây giờ rất nguy hiểm, nhưng Tùng Võ xem mà sửng cả người.
A Viên ngơ ngẩn hỏi, “Đó là… Lưu Trăn?”
Thường An Tại như sớm dự liệu trước, nhàn nhạt nói, “Hoàng An Chính chém chết con trai trước mặt bà, Lưu Trăn hận chết hắn.
29
Khi Tùng Võ quay trở về tìm, lầu hai đã trở về trạng thái ban đầu. Không khí phòng khách ảm đạm, chỉ còn ánh sáng xám xịt từ cửa sổ phía hành lang.
Tuy là thế, nhưng hắn vẫn không dám mạo hiểm đi xuống.
30
Trên đường không thấy xe cộ, cũng không có người qua lại.
Xuyên qua một quảng trường là nhà cao tầng mọc san sát nhau, A Viên quen đường quen nẻo dễ dàng tìm được một căn nhà không hợp với không khí chung quanh, tiến vào hoa viên kéo xe đẩy của mình ra ngoài.
31
Mấy gáo nước ào ào đổ xuống, xua đi mồ hôi dính nhớp do thời tiết nóng nực.
Sau khi làm ướt người xong, A Viên lấy xà phòng chà xát cánh tay, xà phòng quá trơn nên trượt khỏi lòng bàn tay rồi rớt xuống đất, tiếp đó lướt thẳng một đường ra bên ngoài tấm màn che.
32
Tiểu A Viên không kịp phòng bị vừa vặn rơi trúng đầu, sau đó cậu mở bừng mắt.
Trần nhà xám tro xuất hiện trong tầm nhìn, mạng nhện chằng chịt quấn tơ quanh những cái xà dài, trên mái nhà bị lủng vài lỗ to nhỏ, ánh trăng mỏng manh xuyên qua như một ngọn đèn trường minh bên trong mộ thất.
33
Phòng khách đắm chìm vào bóng tối, trong góc phát ra tiếng kêu âm trầm.
Chu Linh Linh chạy bước nhỏ đi xuyên qua hành lang.
Hành lang vẫn dài hẹp như trước, quầng trắng mờ mờ bao phủ, video quay mãi không đến điểm cuối, cô đứng nhìn xung quanh, hình ảnh xoẹt qua căn phòng vệ sinh cách đó bốn gian.
34
Hai người liếc nhau một cái, Tùng Võ run rẩy hỏi, “Có phải Hoàng An Chính không?”
A Viên thấp giọng đáp, “Tôi không rõ, cứ trốn trước rồi tính sau.
35
Ký ức của Nguyễn Viên với Thường An Tại bắt đầu từ trái mận năm ấy.
Trái mận nho nhỏ rơi từ trên cây xuống, khiến cho vầng trán trơn bóng xuất hiện một mảnh hồng hồng.
36 Lá khô dưới chân vang lên sàn sạt, ngoài tiếng dế re re, chỉ còn tiếng hô hấp của hai người. Có vẻ cây ở đây đã có trăm năm tuổi đời, rể cây cuồn cuộn, từ dưới đất nhô lên thật cao, tán rộng che trời, một màu xanh biếc.
37 Chuyện xưa kể về chủ nhân của ngôi nhà này, hắn sống ở một nông thôn xa xôi, cũng nhờ tổ tiên từng làm tài chủ, nên trong nhà cũng có của cải, không cần nghèo khổ vất vả như những hán tử nông thôn làm ruộng suốt ngày.
38 Tiểu A Viên vẫn còn nhỏ, đương nhiên không đủ kiên nhẫn nghe hết câu chuyện đáng sợ như vậy, càng không thể nghe hiểu mọi chuyện. Bé con ngủ mất tiêu, nửa tỉnh nửa mê, cậu nhóc vừa kể chuyện vừa dịu dàng vỗ vỗ cậu.
39
Từ nông thôn trở về nhà, tiểu A Viên sốt cao, suốt đoạn đường dài bị ác mộng quấy nhiễu.
Mỗi lần nhắm mắt, lại hiện ra căn biệt thự màu trắng.
40
Một đoạn thời gian sau đó ba Nguyễn phải tăng ca thường xuyên, liên tục mấy ngày trời không thể về nhà.
Chàng trai vẫn thường dùng cơm ở nhà cậu.