1 Trời lạnh nhưng nắng ráo. Ánh mặt trời buổi sáng tươi cười gội xuống những chòm lá cây thu, tươi cười chiếu lên các mặt tường cao lộng lẫy, vuốt ve màu áo của những cô nhan sắc đi cạnh những cậu lịch sự, và soi lấp loáng những xe hơi tối tân đang đỗ ở trước Đông Dương đại học đường.
2 Lê Phong đọc lại mảnh giấy, anh ta chau mày ngẫm nghĩ một lát, đôi mắt đen láy có vẻ sắc sảo lạ thường:- Hừ! Một bức thư đe dọa! Hay lắm, câu chuyện với Đoàn.
3 Một mình đi một chiếc xe tối tân. Người lại tối tân hơn. Miệng cười như hoa hồng nhung nở, mắt hình như ngọc huyền dưới hỗ nước trong. Ăn nói bạo dạn làm sao, ý vị biết chừng nào.
4 - Lần này thì "giai nhân" phải có cánh mới trốn thoát được. Lê Phong vừa nói vừa bỏ bộ áo khán hộ ra, nhưng mắt vẫn không rời khỏi "giai nhân" lúc ấy thoăn thoắt bước về phía cửa sau phòng ký túc.
5 Lê Phong xem đồng hồ tay. Lúc đó 10 giờ 10, bụng đã thấy đói. Anh lên xe đến bên một hàng quà cách không xa đấy lắm,nheo mũi nhìn những bát bẩn thỉu úp trên mẹt rồi hỏi nhà hàng:-Bà hàng có những thứ quà gì ăn được?- Bẩm quan, quà thì thứ gì mà chẳng ăn được.
6 Lê Phong không nói gì thêm nữa, lấy mũ ra ngay. Bỗng anh quay vào vặn Téléphone:- Allo! Thưa bà ở đây báo "Thời Thế" 874. Bà làm ơn cho biết người gọi ba phút trước đây ở số bao nhiêu.
7 Lê Phong liền nhảy lên một chiếc xe kéo gần đó giục xe chạy hết sức, mắt vẫn nhìn dán lấy màu áo người thiếu nữ,miệng lẩm bẩm:- Lần này mà trốn thoát thì một là cô ta có phép lạ, hai là.
8 Cái tin nhà thiếu niên y khoa bác sĩ bất thình lình bị chết giữa lễ phát bằng làm cho dư luận khắp thành phố Hà Nội xôn xao lên. Theo các báo hàng ngày ra buổi trưa hôm đó thì bác sĩ Đoàn chết vì ngộ cảm.
9 Người thiếu nữ nói rồi lại mỉm một nụ cười buồn, đôi mắt dịu dàng nhìn Lê Phong long lanh như làn suối trong có tia nắng rọi. Lê Phong vẫn nhìn cô ta một cách ngờ vực nghiêm khắc,nhưng lòng phân vân như người không biết xử trì thế nào cho phải đường.
10 Lê Phong trở lên phòng giấy. Trong phòng, cái hương phấn của người đẹp vẫn chưa phai, cũng như trong tâm tưởng anh, hình ảnh của Mai Hương vẫn còn đằm thắm.
11 Bảy giờ rưỡi tối, trời mưa nặng hạt, gió lạnh thổi từng cơn vội vã trên nhưng vầng cây thưa thớt hai bên đường Phố Huế,về phía quá chợ Hôm, vẻ tấp nập kém hẳn mọi khi, những chiếc xe tay, giương mui, áo tơi, cánh gà che kín hấp tấp qua lại trên đường nhựa đen nhoáng.
12 Người thiếu niên em cô Tuyết Loan lúc đó cũng vừa chạy lên tới gác. Lê Phong quay lại chau mày hỏi:- Sao ông không ở dưới giữ thằng Hồng?Người thiếu niên thưa:- Trói kỹ thế thì sợ gì?- Không, ông xuống ngay đi, bọn đồng đảng của nó quỷ quyệt lắm.
13 Cô Lý Tuyết Loan nữa phút sau cũng lên tới gác. Lúc cô vào buồng học (một gian phòng xinh xắn ở ngay cạnh hai gian rộng lớn ăn thông nhau)thì thấy Lê Phong đứng trước một cái bàn giấy con, nét mặt đăm đăm, đôi mắt cau có, đang cúi đầu suy nghĩ và hình như không để ý gì đến cô.
14 Đến phố hàng Buồm, Lê Phong xuống xe vào một hiệu cao lâu lớn. Anh lên thẳng trên gác, mũ chụp thấp, cổ áo đi mưa bẻ cao, cái "phu la" quấn che hẳn nửa mặt dưới, nên người hầu sáng chạy đến chả biết anh là Tây hay Việt Nam.
15 Gần đến cái cổng mà nửa giờ trước Lê Phong đứng, anh đi chậm lại. Mưa vẫn rơi dưới bầu trời tối, dòng nước trắng bay vắt chung quanh anh, ánh vào một ngọn đèn điện bên đường.
16 Bỗng thấy tiếng cười làm Lê Phong quay nhìn lại. Người trẻ tuổi, bộ mặt độc ác, vừa nhoẻn miệng một cách khả ái vừa hỏi Lê Phong:- Thế nào, ông Lê Phong, nhà thám tử đại tài, ông không quát nữa đi? Thế ra trước sự chết người ta không được hùng hổ lắm nhỉ.
17 Đến đây, người thuật chuyện cần phải nói ngay để độc giả biết rằng lúc đó Lê Phong thấy mình chết thực. Anh tin rằng anh sẽ chết, và sau thấy cái kim tiêm xuyên qua mấy lần áo đâm chói lên ngực anh, anh liền tự bảo mình rằng:- Thôi thế là xong chuyện.
18 Lê Phong lùi lại mười bước, nép vào một chỗ, bụng bảo dạ:- Có lẽ chúng nó lại trở về chắc?Và toan tìm cách báo cho thằng Biên và bọn tay chân của anh biết mà đề phòng.
19 Xe hơi băng băng chạy trên con đường nhựa bóng loáng. Qua hàng Bún, rẽ lên đường Quan Thánh rẽ sang hàng Cót,hàng Bông, cửa Nam qua ga rồi cứ thế chạy thẳng mãi, mỗi lúc Lê Phong mỗi mở thêm tốc lực như người đi đâu có việc rất cần.
20 Mai Hương? Ồ! Mai Hương vào đây!Lê Phong nhắc lại câu đó hai, ba lần, người thiếu nữ mới hé miệng cười trông lên. Rồi một lát mới nói:- Vâng, Mai Hương đợi ông ở đây đã lâu!Lê Phong vẫn như người trong giấc mộng:- Cô vào đây? Cô vào được đây à?Thì Mai Hương lại mỉm cười:- Vâng.