1 Tokyo đường XX
Trời đã tối, nhưng mọi thứ lại được trùm lên bằng thứ ánh sáng khác, của đèn đường, của các nhà hàng sang trọng,của một số quán nhỏ ven đường hay đơn giản chỉ nhỏ bé bằng chiếc smartphone từ người đi,người đến.
2 4 năm sau, Tokyo, cuối tháng 8
Biệt thự nhà Odagiri, một khu nhà xây dựng theo kiến trúc cổ của Nhật Bản, phác họa lên vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng không mất yên tĩnh, trang nhã để người nhìn thấy vô cùng thả lỏng, thư thái.
3 Dù sao ngày đầu tiên đến nhà trẻ, như vậy phát hiện cũng coi như rất có ý tứ, thật sự giảm bớt nhàm chán cho cô thời gian sau đó. Chỉ cần đi theo Shin-kun là đến nơi, thỉnh thoảng đè nhuệ khí của nhân vật chính, dựa quang hoàn nhân vật chính của Conan-kun chắc ổn chứ nhỉ, đùa giỡn một chút người, đi theo lật đổ tổ chức nữa,.
4 Ngày hôm sau
Ăn chiếc bánh mì đến miếng cuối cùng, Tomoko chạy nhanh giải quyết nốt cốc sữa bò, liền đứng lên.
- Ba, mẹ con ăn xong rồi. Anh Toshiya,chúng ta đi học thôi.
5 2 ngày sau, 19/5
“Rào, rào. . . Rào,rào”
Giờ ngủ trưa tại nhà trẻ Beika
“Cạch”.
“Soạt”, Một cái đầu nhỏ lén lút nhô ra từ trong chăn,cảnh giác nhìn về phía cửa phòng vệ sinh vừa được mở ra rồi khép lại.
6 Văn phòng tổng giám cảnh sát Tokyo Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên đã tạm dừng dòng suy nghĩ của Odagiri Toshiro, trong lúc ông đang bận tra xét văn kiện mấy vụ án trước đây.
7 Trên sân thượng của tòa nhà Trụ sở cảnh sát Tokyo độ cao đến mấy chục tầng lại có thể để người đứng đó thả lỏng tinh thần mà không gặp ảnh hưởng từ áp suất thấp.
8 Nơi Tomoko và Shinichi đang bị bắt giữ, bề ngoài chỉ đơn giản có hơn 2 tầng, nhưng bên trong còn được thiết kế một mật thất. Lối đi vào ngay trong phòng khách, khiến ít ai ngờ được.
9 Bước đi chậm rãi trên con đường quen thuộc. Đã 10 năm, Toshiro lúc bình thường không nghĩ muốn đi qua nơi này. Nhưng hôm nay lại vẫn là tới đây. Dừng lại.
10 Ngoại truyện 1:(warning:Hố & H)
Một tuần sau vụ bắt cóc, mọi thứ trở lại như trước với Tomoko.
Nhưng mà hôm nay vừa đúng thứ hai! Cô phải đi học.
11 Một tuần sau vụ bắt cóc của Tomoko.
Mọi thứ Vẫn trở lại bình thường như trước. Nhưng Tomoko cảm thấy thực tồi tệ. Bởi vì. . .
Hôm nay là thứ hai! Cô vẫn phải đến trường mẫu giáo để học, sự thật quá nghiệt ngã!
-Haizz!
Toshiya nhìn em gái mình bất đắc dĩ, đều không biết là lần thứ mấy nghe con bé thở dài suốt từ hôm qua đến giờ rồi.
12 10 năm sau, Tại góc nào đó của NewYork, trên sân thượng tòa nhà bỏ không.
Rye ánh mắt cực nhanh lướt qua một tia không rõ, chặt chẽ nhìn phía người đối diện, bên môi nhẹ nhếch lên một độ cung, đồng thời giơ lên hai tay đầu hàng, từ từ di chuyển lại gần vừa nói
-Giả vờ bị tôi tóm ném sang một bên để chớp thời cơ cướp khẩu súng của tôi.
13 Tomoko hiện tại 15 tuổi. Nếu để Scotch đo chiều cao của cô, thì chắc đã gần tới cằm của anh. Có vẻ như những huấn luyện của Shikamaru bên cạnh còn giúp cho thân thể cô phát dục rất tốt ấy.
14 Bên ngoài cửa trụ sở, Tomoko một tay giữ chặt lấy ba lô nhỏ trên lưng, một bên bất mãn nhìn bàn tay to lớn của anh vẫn giữ chặt tay mình. _Cuối cùng thì chú dẫn tôi đi đâu vậy?!
Akai Shuichi, trong lòng hơi giật mình bỏ ra tay của cô, cắm tay vô túi quần nhưng vừa nghĩ:"Tay cô bé thật nhỏ, còn nhỏ hơn cả Akemi, và Jodie, thịt thịt mềm mềm nữa giống như.
15 Bên ngoài tấm kính chắn ở sảnh của sân bay, trời càng lúc càng tối, nhưng cũng không làm mọi người khách cảm thấy phiền lòng bằng cơn mưa rào đang đổ xuống vẫn chưa có dấu hiệu tạm dừng.
16 Tomoko rời trụ sở FBI và đi loanh quanh khắp đường phố để mua thêm vài bộ quần áo trong lúc chưa cầm về được vali. Hòa vào không khí tràn ngập cởi mở, vừa hiện đại xa hoa của NewYork, cô lại thấy thương cảm, ba năm trước, mọi việc từ đầu đến cuối là anh Scotch lo, giờ cái gì cũng phải tự túc, chưa kể còn phải tự kiếm tiền.
17 Trong nhà hàng, từ sau khi Gin cất đi súng thì mọi chuyện đâu lại vào đấy. Ánh mắt âm thầm theo dõi từ những vị khách ở bàn xung quanh kịp thời thu hồi.
18 "Cái ngườ này!. . . Khí thế mạnh quá!"
Đó là ấn tượng đầu tiên khi Tomoko chính diện đối mặt gã mà mình cho là "Sát nhân đường phố" đang làm hoang mang, náo loạn khắp các ngõ ngách ở NewYork.
19 00:10"
Trong màn đêm lạnh lẽo, mặc cho cơn giông đang chậm rãi tích tụ xung quanh thì chắc rằng hai cái người giờ này còn ở ngoài đường kia cũng đâu có tâm tình gì để ý nó.
20 Hôm sau, nhờ có đồng hồ sinh học của bản thân vẫn thật chuẩn, khiến Tomoko thức dậy khá sớm. Cô lung tung duỗi cơ thể trên chiếc giường mềm mại thì bỗng đụng phải thứ gì ngăn chặn.