1 Editor: Puck
Người đàn ông đó do cha cô chỉ định cho cô, lớn hơn cô gần hai mươi tuổi.
Đây vốn là đám cưới kinh doanh, không hề có bất kỳ cơ sở tình cảm nào, chẳng lẽ cô chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho người ta định đoạt, không phải gả không thể sao?! Không cần.
2 Editor: Puck
Đây là một phòng ngủ nữ tính cực kỳ sạch sẽ ấm áp, cả bộ giường nệm và bộ sô pha ghế dựa bày bên cửa sổ đều dùng vải quilt * làm thành, màu sắc phối hợp thiên về màu vàng nhạt, thêm cả bức rèm cũng chọn màu cùng tông, màu vàng nhạt dưới ánh đèn, cả căn phòng có vẻ vô cùng ấm áp, rất có thể khiến cho người ta thả lỏng tâm trạng.
3 Editor: Puck
“Cha. . . ” Lạc Dĩ Phương ngơ ngác phát ra âm thanh, thấy cha xanh mặt đến gần, còn chưa kịp phản ứng, một cái tát thanh thúy vang lên, gương mặt đã bị cái tát tai mạnh.
4 Lạc Dĩ Phương khẽ cắn môi mềm theo bản năng, ảo não vỗ vỗ gương mặt, nghiêm khắc khiến cho chính mình cho dù như thế nào cũng phải vứt bỏ hình ảnh cứ quấn quýt si mê cô suốt đêm.
5 Lạc Dĩ Phương hoàn toàn không ngờ, nhà Đường Liệt cách chỗ cô làm việc gần như vậy, là một nhà trọ trong hẻm nhỏ ở khu đông, phòng ba mươi mấy ở lầu năm.
6 Cô không có cách nào chống lại, cũng không bằng lòng chống lại, cô muốn giao thân thể thuần khiết cho người đàn ông này, muốn trải nghiệm yêu cấm kỵ và ngọt ngào với anh, thần phục phía dưới anh, để cho anh lấy được cô hoàn toàn.
7 Khí trời bây giờ rất tốt, mặc dù là mùa đông, nhưng mặt trời ló dạng, ánh sáng ấm áp chiếu lên vườn hoa to như vậy, ngay cả cỏ nhân tạo cũng phản ra sáng bóng nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy thoải mái toàn thân.
8 Lạc Dĩ Phương nhanh chóng nhìn lướt qua gò má của anh, hô hấp hơi gấp rút, lại cắn cắn môi theo thói quen.
Một lát sau mới lên tiếng, “Anh đã cái gì cũng biết, cần gì phải hỏi chứ?”
Người đàn ông này khiến người ta quá mù mờ, đều sẽ ngoài ý muốn làm ra một chuyện, nói ra một vài lời, quậy đến trái tim cô chấn động mạnh, không biết làm sao.
9 Chủ nhật, Lạc Khánh Đào không đi đánh golf, cũng không đi câu lạc bộ hội viên cao cấp, vẫn ở trong thư phòng lầu hai kiêm phòng làm việc.
Lạc Dĩ Phương biết được từ trong miệng quản gia là chú Triệu, hôm nay trong nhà có một vị khách quý tới, nghe nói là vị khách quý từ Hương Cảng xa xôi tới, chính là thời gian này cướp không ít vụ làm ăn trong tay công ty Khánh Phú, là “Đầu sỏ gây nên” quậy đến cha đau đầu nhức óc.
10 “Ôi, tôi cũng quên tự giới thiệu mình một chút, tôi là quản gia của Đường tiên sinh, lần này đặc biệt được tiên sinh mang từ Hương Cảng đến, cô có thể gọi tôi là ‘Dì Sương’ giống như tiên sinh.
11 Đường Liệt nở nụ cười lạnh của ác ma, đút đầu lưỡi vào trong miệng anh đào của cô, điên cuồng đoạt đi hô hấp của cô. Bàn tay cùng với thân thể cường tráng lấy phương thức vô cùng xấu xa trêu chọc thân thể của cô, không buông tha bất kỳ chỗ nào, bừa bãi vuốt ve mịn màng của cô.
12 “Ưmh ưmh. . . ” Toàn bộ ngâm nga của Lạc Dĩ Phương rơi vào trong miệng anh.
Đường Liệt cười một tiếng trầm thấp, tiếp theo một cái chớp mắt, ngón tay bắt đầu động tác, mềm mại của cô bao thật chặt lấy ngón tay dài thô ráp cứng rắn của anh, mỗi một lần ra vào đều hung hăng ma sát, dễ dàng khơi gợi lên khoái cảm như sóng.
13 Hơi thở mùa đông càng ngày càng dày đặc, gió lạnh mang theo mùi vị xào xạc.
Lạc Dĩ Phương dùng xe lăn đẩy mẹ đi dạo trong vườn hoa ở viện dưỡng lão, cô tỉ mỉ đắp một cái mền ấm áp lên đầu gối mẹ, không hy vọng không khí lạnh bên ngoài làm rét lạnh cóng mẹ.
14 Bờ biển chạng vạng tối, từng đợt tiếng sóng vang lên ngoài cửa xe, phía chân trời đã dính vào màu đỏ vàng nhàn nhạt, từ xa nhìn ra, có thể nhìn thấy rất nhiều con chim bay lượn trên bầu trời.
15 Qua khoảnh khắc điên cuồng bên bờ biển, Lạc Dĩ Phương mơ mơ màng màng, mơ hồ biết được Đường Liệt ôm cô vào trong xe, hạ thấp ghế ngồi phía trước xuống, để cho cô nằm xuống nghỉ ngơi.
16 Đột nhiên, Đường Liệt nghiêng người hôn cô, không muốn nhìn nước mắt của cô.
“Em muốn khóc sao? Tôi sẽ để em khóc đủ!” Anh vứt lời ngoan độc xuống, môi lưỡi dây dua cũng hung hăng theo.
17 Dưới một tổ tạo hình chuyên nghiệp nhỏ “Loay hoay”, tóc dài như gấm đen của Lạc Dĩ Phương được vén lên thật cao, lộ ra cổ ngọc tinh tế, mang theo vẻ mê hoặc người.
18 “Không – a. . . ” Lạc Dĩ Phương đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng, động tác quá lớn, không cẩn thận kéo đau vết thương đạn bắn sau vai, đôi mày thanh tú nhịn đau khẽ cau lại.
19 Editor: Puck
Lạc Dĩ Phương hoàn toàn không hiểu Đường Liệt đang suy nghĩ gì.
Kết hôn? Cô và anh?!
Anh đang trêu cô, cố ý muốn coi cô là trò cười sao?
Sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại, cô ở bệnh viện thêm một tuần lễ, tình trạng khôi phục cũng không tệ lắm, tiếp theo đó bị Đường Liệt đón về trong biệt thự tĩnh dưỡng, cách hai ngày bác sỹ sẽ tới thăm cô một lần, mà dì Sương còn một ngày ba bữa cộng thêm bữa đêm bổ sung thêm giúp cô, nói cô mất máu quá nhiều, nhất định phải chú trọng ăn uống điều dưỡng, mới có thể bù lại toàn bộ nguyên khí đã mất.
20 “Tôi ưmh. . . Tôi không. . . Hm a a. . . ” Phủ nhận vừa định nặn ra môi, cô đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, bởi vì ngón tay của người đàn ông bóp vê nụ hoa cô, dùng kén cứng rắn xù xì trên ngón tay bắt nạt mềm mại của cô.