21 Đông Phương Ngọc mang theo Xảo Nhi đi đến trước cửa phòng mà Tứ vương gia thuê ở lầu ba, ngưỡng cửa có hai tùy tùng đứng gác, thấy Đông Phương Ngọc đi tới, vội vàng mở cửa ra, nhưng Xảo Nhi lại bị bọn hắn ngăn lại.
22 Xảo Nhi thật sự buồn bực, thực sự rất buồn bực, nam nhân này tán gẫu thì tán gẫu đi, tại sao lại kéo theo nàng. Mặt không chút thay đổi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt phượng hẹp dài lãnh tình mà nhìn đôi mắt đen chăm chú của Hoa Phiêu Linh, bốn mắt nhìn nhau, một con mắt của Xảo Nhi đột nhiên từ từ nheo lại, nam nhân này quả thật không tệ, khiến nàng muốn đi săn**.
23 Hoa Phiêu Linh muốn phản kháng lại phát hiện bản thân không thể dùng lực, đau đớn ở phía dưới đã tiêu tán, nhưng bàn tay nhỏ bé tản ra nhiệt nóng vẫn để ở dưới quần khiến hắn vừa tức vừa thẹn, nhất thời khuôn mặt tuấn tú tà mị từ màu hồng biến thành màu gan Heo, nhìn khóe miệng Xảo Nhi cười tà tà, trong lòng đều muốn chết.
24 Đôi mắt hoa Đào của Quân Vô Nhai nhíu lại, trầm giọng nói: “Xảo Nhi cô nương, ngươi tuy rằng võ công cái thế, nhưng hành vi có phần quá vô lễ, sao có thể xứng với chức bộ khoái chứ! Đại nhân của các ngươi xem ra cũng không phải là loại quan tốt!”“Bốp bốp!” Hai tiếng giòn vang, Xảo Nhi vẫn ngồi như cũ, giống như chưa hề di chuyển, “Tự cho là đúng!” Mắt phượng sắc bén, “Ta không muốn nghe đến bất kỳ lời nói bất kính nào đối với Lâm Vô Du! Hắn không phải là quan tốt, ngươi cũng không tự nhìn lại mình xem!” Trong tiềm thức của Xảo Nhi, Lâm Vô Du đã là người thân.
25 Xảo Nhi nhìn bộ dạng khẩn trương của bọn hắn đột nhiên cười phá lên, mình có đáng sợ như vậy sao? Tốt xấu gì mình cũng là nữ nhân nha, thiệt thòi là nàng mà, trừ phi bọn hắn là xử nam.
26 Lộ trình nửa ngày với khinh công tuyệt thế của Xảo Nhi, chỉ hơn một giờ đã về tới Hồng huyện. Lúc vào đến nha môn, bốn bề im ắng, Xảo Nhi nhìn cửa phòng của Lâm Vô Du, khóe miệng nhếch lên rồi trở về phòng mình rửa mặt chải đầu.
27 Toàn thân Lâm Vô Du mặc thương phục màu trắng đường viền màu tím, một chiếc quạt xếp, phong lưu tiêu sái, tràn ngập ý cười mà đi ở giữa đường, Chu Vô Ý đi bên táy trái hắn, Xảo Nhi thì đi bên phải hắn, cộng thêm bốn tên nha dịch phía sau, đồng loạt xuất phát đến Hồng Tinh tửu lâu.
28 Sự kiện Khưu Sơn Hổ khiến thanh danh nữ bộ khoái của Xảo Nhi trong vòng một đêm đã lớn mạnh ở Hồng huyện, mà sau khi Xảo Nhi trở lại nha môn, đương nhiên là ném Lâm Vô Du lên giường, hung hăng đày đoạ hắn hai lần mới ngáy ngủ o o, đêm nay Xảo Nhi ngủ ở trên giường của Lâm Vô Du, nàng không tính toán, so đo việc này, có mỹ nam ôm thì nơi nào cũng ngủ được.
29 Xảo Nhi thừa nhận mình là lưu manh, cho nên, sau khi nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ khả ái kia, thì ánh mắt đã trực tiếp di chuyển xuống dưới, đôi mi thanh tú khẽ chau lại, miệng nhỏ làm bộ dạng huýt gió, hoàn hảo là không thổi ra tiếng, không nghĩ đến tiểu nam nhân này lại trổ mã tốt như vậy.
30 Xảo Nhi thầm nghĩ thần y đã lợi hại như vậy, liền để Lưu Toàn mang chút thuốc trở về nha môn sắc cho Lâm Vô Du. “Xảo Nhi, ngươi đã trở về, có thu hoạch gì không?” Chu Vô Ý vừa đúng lúc đi ra.
31 “Các ngươi cẩn thận tìm lần nữa xem, nhất định là ở chỗ này!” Một giọng nam nhân khiến Xảo Nhi trấn định lại, không phải ma quỷ thì tốt rồi. Xảo Nhi khẽ thở ra, nhẹ nhàng nhảy đến một cây đại thụ khác, ngưng thần nhìn xuống dưới, chỉ thấy năm nam nhân mặc hắc y hắc khố dùng cây gỗ dài khua loạn trong bụi cỏ tìm thứ gì đó.
32 Hai người mới vừa nằm ngủ không bao lâu, tiếng gõ trống lại vang lên ngoài cửa. Xảo Nhi lửa giận ngùn ngụt muốn giết người, bên cạnh có mỹ nam lại không thể đụng vào đã khiến nàng ngủ không yên, lại có người tới kêu oan, thực chán sống rồi.
33 Xảo Nhi trở về phòng, Lâm Vô Du lập tức khẩn trương hỏi, Xảo Nhi đem sự tình kể qua loa một chút. Lâm Vô Du cổ quái nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quạnh quẽ của Xảo Nhi không lên tiếng.
34 Cổ Thần Nhi lập tức viết đơn thuốc, nha dịch vội vội vàng vàng đi lấy thuốc. Xảo Nhi bị Cổ Thần Nhi đang đắc ý kéo đến dưới tàng cây táo trong viện. “Xảo Nhi tỷ tỷ, tỷ dạy võ công cho đệ được không, Thần nhi muốn bay tới bay lui.
35 “Thần nhi mặc kệ, Thần nhi muốn học, tỷ tỷ cái gì cũng không chịu dạy, vậy thì Thần nhi đi nói với Lâm đại nhân!” Cổ Thần Nhi tuyên bố sẽ ăn thua với Xảo Nhi.
36 Xảo Nhi quay về phòng, đã thấy Cổ Thần Nhi không còn ở đó nữa, trong đầu không khỏi khinh bỉ, tiểu khốn khiếp này chút kiên nhẫn cũng không có, lại muốn học võ công, chỉ sợ là tiểu hài tử thích giở trò.
37 Xảo Nhi đi đến nha môn, đã thấy hai nha dịch canh giữ bằng chứng bị đánh ngất xỉu. Nàng nắm chặt quả đấm, bọn hắn đều là huynh đệ ở chung với nhau, lại rất xem trọng nàng, cho nên tâm tình bây giờ của Xảo Nhi chỉ có thể dùng “phẫn hận” để hình dung.
38 Xảo Nhi nhìn thấy dưới gầm bàn có tám chân dài đan chéo nhau, khóe miệng nhất thời co quắp, chân của Chân Thủy Kiệt vẫn đang trong tầm mắt của Xảo Nhi, lại bị chân khác che lại, miệng nhỏ của Xảo Nhi co quắp càng lợi hại.
39 “Cái gì!” Quân Vô Nhai nhảy dựng lên, “Việc này là thế nào? Nha môn thiếu vật chứng tại sao lại hỏi Chân huynh? Nữ nhân kia, ngươi đừng kiếm cớ làm chuyện xấu!” Quân Vô Nhai cho là Xảo Nhi vì thấy Chân Thủy Kiệt tuấn mỹ nên muốn trêu ghẹo.
40 Hoa Phiêu Linh đứng bên cạnh đang suy nghĩ có nên đi giúp một tay hay không, nhưng đã thấy một màn nhanh nhất, tàn khốc nhất mà hắn gặp được từ lúc sinh ra đến giờ.