1 Sở Thanh: 20 tuổi, xinh đẹp, tỉnh nghịch hay quậy phá anh. Bố mất sớm, mẹ cô đi thêm bước nữa với cha anh và từ đó cô chính thức có thêm người ANH TRAI không cùng huyết thống.
2 Chiếc xe thể thao của Mạc Hàn nhanh chóng rời đi. Ngồi trên xe, Sở Thanh không ngừng sờ lên xe xem xét cấu trúc, chất liệu. . . quả thực là đồ tốt.
Anh quay sang nhìn cô, hơi cau mày.
3 Bước vào nhà hàng, nhân viên đều cúi đầu chào anh. Chủ nhà hàng thấy anh thì lập tức chạy lại:
- Mạc Hàn, hôm nay lại hứng thú đến nhà hàng của tôi sao?
Lạc Minh: 26 tuổi, chủ nhà hàng lớn nhất ở Bắc Kinh.
4 Mạc Hàn bế cô ra xe rồi nhanh chóng đưa cô về nhà. Trên xe, cô liên tục lải nhải không ngừng.
- Mạc Hàn. . . uống với em. . . Mạc Hàn. . . anh nghe em nói đây.
5 Sở Thanh tỉnh dậy lúc đó cũng là 19 giờ hơn. Trời bên ngoài cũng đã tối hẳn. Đầu cô đau buốt do men rượu. Cô ngồi dậy, tựa người vào thành giường. Hơi lạnh của thành giường truyền tới tấm lưng trần của cô.
6 Đôi mắt Sở Thanh mang đậm nỗi buồn. Giờ mà có ai hỏi cô rằng: "Sau chuyện này cô sẽ đối diện với mẹ cô thế nào? " Thì chắc chắn cô sẽ trả lời rằng: "Chết đi để bà ấy bớt cảm thấy cô dơ bẩn.
7 Tại lễ đường, sắp tới giờ tổ chức lễ cưới. Sở Thanh đến từ sớm nhưng tới giờ vẫn chưa thấy bóng dáng Mạc Hàn đâu. Trông vẻ thấp thỏm của cô, Mạc Vương cười hỏi:
- Tiểu Thanh, con còn đợi ai sao?
-Dạ không có ạ.
8 Sở Thanh trợn tròn mắt khi bị tên anh trai đáng chết kia bạo ngược đôi môi nhỏ. Cô mím chặt môi, không cho anh có cơ hội tấn công vào sâu bên trong. Gắng hết sức đẩy anh ra.
9 Sở Thanh nhìn ánh mắt Mạc Hàn mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.
- Mạc Hàn à. . . - Cô cố đẩy anh ra nhưng không được.
- Gọi tôi là Hàn. - Anh cúi sát hơn.
10 - Có tin tôi cho em không còn mảnh vải che thân không?
Nghe giọng điệu không hề mang chút đùa cợt nào của anh, cô sợ hãi túm chặt chiếc váy. Mắt lúc nào cũng dán lên người anh vì sợ một phút lơ đãng là anh có thể ăn cô ngay lập tức.
11 - Anh giúp em tắm.
Mạc Hàn bế cô đi vào nhà tắm. Trong khi cô không ngừng phản đối việc anh tắm giúp cô. Nước đã chuẩn bị sẵn, nhiệt độ rất vừa. Anh quăng cái chăn của cô sang một bên, rồi nhẹ nhàng thả cô vào bồn nước.
12 Sở Thanh trở ra từ phong xét nghiệm, một tay giữ bông cầm máu, miệng thì không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Đi chẳng được mấy bước thì đầu cô chạm phải vòm ngực săn chắc của một người đàn ông, va chạm tạo ra một lực khiến cô mất thăng bằng ngã về sau.
13 Sở Thanh cầm giấy đăng kí trên tay, miệng không ngừng cười. Đây là những nụ cười hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô. Nhìn sang Mạc Hàn, anh vẫn lãnh đạm, vẫn lạnh lùng nhưng bàn tay nắm lấy tay cô sao lại ấm áp đến thế.
14 - Mạc Hàn. . . Anh nói cho tôi biết sắp tới anh còn định làm gì? - Cô hít một hơi, nhìn lên dáng vẻ cao cao tại thượng của người phía trên.
Bao nhiêu yêu thương, hạnh phúc trong chốc lát liền trở thành đau khổ, bi ai.
15 Phòng bệnh của Liễu Nhiên lúc nửa đêm, Mạc Hàn ôm ả trong lòng, vuốt ve mái tóc dài của ả, nhẹ nhàng đặt lên trán ả một nụ hôn.
- Hàn. . . Anh sẽ chữa khỏi bệnh cho em đúng không? - Giọng nói khàn đặc của ả vang lên.
16 Sở Thanh lặng im lắng nghe những lời Xuyên Nhãn Lâm nói. Cô đang suy nghĩ về quá khứ, một chuỗi đau lòng mở ra. Hiện tại, tổn thương lại gấp bội. . . Vậy còn tương lai.
17 Người ta nói: " Sau cơn mưa, trời lại sáng. ". Cô mong chờ cơn mưa kia tạnh để cô có thể thấy cầu vồng. Thấy một tương lai mới.
Sở Thanh nằm trong căn phòng bệnh lạnh lẽo.
18 Hai tên vệ sĩ tới gần kéo cô đi. Cô không còn giống lần trước, không phản kháng cũng chẳng lên tiếng. Cô chỉ im lặng bước theo, đôi chân tê dại vì ngồi quá lâu như muốn khụy xuống cũng may mà có hai tên vệ sĩ kia đỡ cô lại.
19 Bóng tối bao trùm cả gian phòng, luồng khí lạnh như dày đặc hơn. Sở Thanh ngồi co ro ở góc tủ, cô sợ bóng tối, sợ cái không gian yên tĩnh rợn người này.
20 Chìm vào dòng suy nghĩ vài giây, Mạc Hàn giật mình mở mắt khi nghe tiếng chuông điện thoại. Là thư kí riêng của anh gọi.
- Có chuyện gì? - Giọng nói trầm ổn vang lên kèm theo chút mệt mỏi.