1 Một ngày đầu tháng ba….
Ngày xuân, sau giờ ngọ, mặt trời đã lên cao, gió thổi nhè nhẹ, những bông hoa đang thời khoe sắc rất đẹp…
Thường thường vào lúc này ở Tiêu gia, Tiêu Bảo Thù đang nằm trên giường ngủ tới hôn thiên ám địa, nhưng hôm nay, nàng ngủ không được, cha mẹ ở trong nhà đang náo loạn nhiễu không ngủ được.
2 Lang Hoa Sơn nằm ở vùng đất phía bắc lạnh lẽo quanh năm, Tiêu Bảo Thù đi từ Bích Thủy Sơn đến đấy nói gần cũng không gần, nói xa cũng không xa.
Nàng nói ra thì so với các loại súc vật khác thì khá tốt số, từ nhỏ đã là yêu thai nên không cần tu luyện cũng có thể hóa thành hình người, lại thêm tính tình bướng bỉnh thuần lương, dù là dáng vẻ hay hơi thở cũng đều rất giống con người.
3 ******************
“Bùm” một tiếng vang thật lớn, con chim lửa rơi xuống mặt băng tạo ra một hố sâu lớn, bên mép hố còn thấy ánh lửa cháy tí tách.
Hắc Nhân Điểu nhìn chằm chằm đám lửa trên đất tiếp tục hóa đá.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên trời, trăng sáng treo lửng lơ sau đám mây, dưới đất tuyết bao trùm một mảng màu trắng xóa, ngồi trong phòng cũng có thể nghe rõ tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa.
5 Bảo Thù lững thững đi theo sau lưng Hân Liệt, nàng cho dù là chạy cũng rất khó đuổi theo bước chân dài của hắn. Nhớ lại lời trong sách, nàng bây giờ không cách nào tưởng tượng được, băng sơn điểu này giữa ban ngày lại có thể biến thành mặt trời tỏa ra ánh nắng chói chang!Hơn nữa, còn là Thái tử Thiên giới.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảo Thù lững thững đi theo sau lưng Hân Liệt, nàng cho dù là chạy cũng rất khó đuổi theo bước chân dài của hắn.
7
Bảo Thù cúi đầu, sợ hãi nói:“Sư huynh, sư tỷ. ”
Lục y nữ tử kia lạnh lùng liếc mắt nhìn con gà mới vừa hù dọa mình, lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiêu Bảo Thù đang run lẩy bẩy dưới đài, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Không trách được gần đây chư thần thường nói, Lang Hoa Tiên sơn hôm nay phẩm vị phức tạp, tiêu chuẩn thu đồ đệ càng ngày càng thấp tới khó tin! Ngay cả loại yêu vật thấp kém này, chưởng môn cũng thu nàng vào cửa, cũng không sợ mất Lang Hoa thân phận, nhục danh tiên sơn sao?”
Dung Hoan liếc nhìn một heo một gà một trên một dưới, gương mặt lạnh lùng nói: “Bích Ngưng công chúa, chúng ta đều là những yêu vật thấp kém, quả thật không xứng với cùng Thần tộc giao hảo, bổn đại gia đa tạ công chúa nâng đỡ, xin lỗi không tiếp được.
8
Bảo Thù ngồi đợi cả đêm nhưng Hân Liệt vẫn không hề xuất hiện.
Không chỉ như thế, mười ngày sau, Hân Liệt giống như bị bốc hơi, không hề tới tìm nàng dù một lần.
9
“Tiểu Bạch, đừng vô lễ! Nàng là chủ nhân của ta. ”
Ống tay áo bỗng dưng bị lông đuôi màu đỏ quét qua, một luồng khói trắng bay lên. Bảo Thù chưa tỉnh hồn vỗ ngực, quay đầu lại liếc trộm con Hỏa Thố kia theo lỗ chó chui vào.
10 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đêm đó, Bảo Thù đã quyết định hai điều trọng đại.
11
Li Diên lại một lần nữa giơ giơ tay lên, vô cùng nhiệt tình chào hỏi: “Dạ Vi tới rồi nha, mau tới đây uống trà. ”
Giống như gió thu thổi qua lá rụng, Bảo Thù cả người run lên.
12
Người này không phải Dạ Vi, không phải Nhị sư huynh của nàng!
Bảo Thù hoàn toàn thanh tỉnh, niềm vui sướng của nàng lập tức bị hoảng sợ hoàn toàn chiếm cứ.
13 U Minh Quỷ Vực lấy Phong Đô làm trung tâm, tổng cộng có ba mươi sáu thành trì, Vương Cung thì được xây ở chỗ sâu nhất trong Phong Đô quỷ thành. Dạ Vi vốn định từ dung nham Luyện Ngục trực tiếp bay về U Minh cung nhưng vì thân thể Tiêu Bảo Thù không chịu nổi, chỉ có thể áp dụng phương pháp nguyên thủy nhất, đi bộ.
14
Đi qua hết khoảng hai hành lang, Bảo Thù nhận ra là mình đã lạc đường nên vội vàng đi theo đường cũ trở về.
Đi bên trái quay bên phải, nàng rốt cuộc hiểu rõ câu mà cha nàng thường nói với mẹ —— nữ nhân đều là dân mù đường! Sau đó liền nghĩ tới câu mẹ nàng trả lời cha —— nữ nhân không phải là dân mù đường thì làm sao có thể bị nam nhân lừa gạt về nhà?
Bảo Thù đứng yên tại chỗ quanh sát xung quanh, phát hiện bên trái có vườn, hơn nữa hình như có tiếng người truyền ra nên quyết định đi vào hỏi thăm một chút, như thế vẫn tốt hơn là một mình mò mẫm.
15 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhị sư huynh. . . . . .
16
“Nhị sư huynh!”
Bảo Thù đứng ở hành lang lầu hai, tì người vào lan cẩn sức vẫy tay “ Muội ở đây! Muội ở đây!”
Dạ Vi thân hình đột nhiên cứng ngắc, từ từ ngẩng đầu lên, rốt cục thấy bóng dáng trong lòng đang tìm kiếm.
17
Trong giấc ngủ mơ màng, Bảo Thù cảm giác cả người nóng rang. Mở mắt ra thấy xung quanh đều là một màu đỏ rực, còn nghe thấy tiếng “xì xì” phát ra xung quanh, Bảo Thù hoảng sợ kêu lên “Nhị sư huynh, cháy rồi!” “Đừng sợ —— “ Tấm trướng bằng lụa mỏng bị một cái cán quạt vén lên lộ ra khuôn mặt Dạ Vi đang cười, hắn nhẹ nhàng nói “Chỉ là một chút tiểu hỏa thôi, đốt không tới, nếu muội vẫn còn muốn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.
Chương 17: Long Xà
|