21
Khi trở về phòng, Bảo Thù thấy trên giường mình xuất hiện thêm một bộ xiêm y.
Lại còn là xiêm y màu hồng cánh sen, so với bộ xiêm y trước đây thì dày hơn nhiều, nơ bướm trên ngực được làm từ dây lụa bảy sắc, có hai cái đuôi rất dài đung đưa theo gió.
22
Trong mộng, nàng thây mình trở về Bích Thủy sơn.
Nàng nhìn thấy vườn rau qua hàng rào gỗ, thấy đám cỏ dại mọc hoang, thấy rêu xanh mọc đầy sân, nàng bất an đẩy cửa ra, tơ nhện kết thành nhưng màng lưới lớn, đem tất cả những gì nàng quen thuộc gói gọn ở bên trong.
23 “Tứ sư huynh, huynh. . . . . . huynh vẫn ổn chứ?” Nhìn hồ nước vốn trong suốt thấy đáy đang dần nổi lên những bọt nước liên tục, Bảo Thù vừa đưa tay dò xét liên vội rụt lại vì nóng.
24
Sấm chớp cuồn cuộn, mưa rơi tầm tả, trong âm ti quỷ tích(*) gần như biến mất.
(*) quỷ tích: bóng dáng quỷ
Vãng Sinh khách điếm, lầu hai, trong sương phòng, Tuyết Tử Anh vẻ mặt mệt mỏi nửa nằm nửa ngồi trên giường, nhìn sang người áo đen đột nhiên xuất hiện bên cạnh, cười nhạo nói: “Quân sư đại nhân, kế hoạch của ngài thất bại.
25
Sáng sớm hôm sau.
Mọi người tiễn Lưu Dục Thiên quân cùng Quỷ cô nương rời đi, Dung Hoan chưa từng xuất hiện, hai vợ chồng cũng không chút phật lòng.
26
Đảo mắt cái đã hết một tháng, Lang Hoa Đại triều hội đã chuẩn bị bắt đầu.
Mỗi ngày đều có nhân mã từ bốn phương tám hướng tràn vào Lang Hoa, cả tiên sơn náo nhiệt như chợ bán thức ăn, khắp nơi đều là tiếng cười.
27
Bảo Thù ngừng thở.
Bên trong không khí ồn ào, một người đang đứng bên cạnh cửa sổ, vẫn là một bộ thanh sam đơn bạc, vẫn là chiếc đấu lạp màu nâu kia, bóng lưng tiêu điều như cây khô mùa thu.
28 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bảo Thù và Dung Hoan trên đường đi tới Cửu Trọng Thiên, vẫn như cũ bảo trì trầm mặc.
29
Li Diên thần sắc rung động, thấp giọng nói: “Thù Nhi, ngươi có tin vi sư?”
Bảo Thù cúi đầu, yên lặng gật một cái: “Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng trong lòng đồ nhi hiểu, sư phụ luôn toàn tâm toàn ý che chở đồ nhi, đồ nhi đương nhiên tin sư phụ.
30 Ngày ta ra đời, mẫu thân ta chết vì khó sinh. Vị pháp sư được mời tới để siêu độ vong hồn nói với phụ thân ta rằng: “Đứa trẻ này là thiên sát cô tinh, sinh chi khắc mẫu, tồn chi khắc phụ, nếu muốn gia môn được yên ổn thì chỉ cần đem thả ở sông Hạm Đạm là được.
31
Ngày ta ra đời, mẫu thân ta chết vì khó sinh.
Vị pháp sư được mời tới để siêu độ vong hồn nói với phụ thân ta rằng: “Đứa trẻ này là thiên sát cô tinh, sinh chi khắc mẫu, tồn chi khắc phụ, nếu muốn gia môn được yên ổn thì chỉ cần đem thả ở sông Hạm Đạm là được.
32 Ma nguyên từ một chia thành hai, cung thần và dây cung cũng phân ly. Già Di La chân mày không nhăn lấy một lần, hai tay dâng lên cho Lưu Dục Thiên Quân.
33
Ma nguyên từ một chia thành hai, cung thần và dây cung cũng phân ly.
Già Di La chân mày không nhăn lấy một lần, hai tay dâng lên cho Lưu Dục Thiên Quân.
34 “Nha đầu chết tiệt, mau tỉnh lại đi!” Thật ồn ào, người nào đang làm ầm lên vậy? Bảo Thù lật người lại, lầu bầu nói: “Trọng Minh ngươi đừng náo loạn, để cho ta ngủ tiếp một lát nữa!” “Pằng!” Một tiếng tát dứt khoát gọn gàng vang lên.
35
“Nha đầu chết tiệt, mau tỉnh lại đi!”
Thật ồn ào, người nào đang làm ầm lên vậy? Bảo Thù lật người lại, lầu bầu nói: “Trọng Minh ngươi đừng náo loạn, để cho ta ngủ tiếp một lát nữa!”
“Pằng!” Một tiếng tát dứt khoát gọn gàng vang lên.
36
“Đại sư huynh nói, huynh ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho ta. . . . . . ”
Một chiếc áo khoác lông cáo trắng được khoác lên vai Bảo Thù, Dạ Vi nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh buốt của nàng, giọng nói như giận nàng mà lại cũng như giận mình “Tại sao đi ra ngoài lại không nói với cha mẹ một tiếng? Bây giờ họ đang đi tìm muội đấy.
37 Hỗn độn Thiên Địa thuở còn sơ khai bị chia ra làm sáu phần, phân ra thành lục giới. Nơi giao nhau của lục giới là một đảo độc lập ngoài biển. Đảo này bốn phía bị biển nước bao quanh, đảo được gọi là Cực Lạc, trên đảo cỏ hoang mọc thành bụi, cửa ra do hai con ma thú quý hiếm canh giữ, muốn rời khỏi đó còn khó hơn cả lên trời.
38
Hỗn độn Thiên Địa thuở còn sơ khai bị chia ra làm sáu phần, phân ra thành lục giới. Nơi giao nhau của lục giới là một đảo độc lập ngoài biển.
Đảo này bốn phía bị biển nước bao quanh, đảo được gọi là Cực Lạc, trên đảo cỏ hoang mọc thành bụi, cửa ra do hai con ma thú quý hiếm canh giữ, muốn rời khỏi đó còn khó hơn cả lên trời.
39
Khi Bảo Thù tỉnh lại, nàng giật mình nhận ra Dung Hoan không còn ở bên cạnh.
Sắc trời âm u, từng đám mây đen nặng nề nện bay trên trời, tiếng gió và tiếng thú vẫn gào thét bên tai.
40 Chớp mắt đã trôi qua mười ngày, đối với Bảo Thù mà nói, không phải là ăn no thì là ngủ, tỉnh ngủ thì lại ăn. Những lúc rãnh rỗi, còn có Bạch tuộc tinh đem nàng xuống biển mò cá, mỗi ngày trôi qua cũng khá thoải mái.