1 TIẾT TỬ[Nguyên edit - An beta]Khang Duật và tôi chẳng những là chung lớp từ những năm cấp 2, lại còn ngồi cùng bàn. Hai đứa được xem như cặp đôi truyền thuyết yêu sớm nhất lớp.
2 [Nguyên edit - An beta]Sau cái vụ ‘trứng sốt cà’, suốt hai tháng trời, cứ hễ nhìn thấy Khang Duật là tôi trốn tiệt, nếu vào học thì cũng chỉ nhìn vào sách, sống chết gì cũng chằm chằm vào đó, chứ tuyệt đối không hề nhìn sang anh.
3 [Nguyên edit - An beta]Tôi không biết là mình đã về nhà bằng cách nào, đã mặc quần hay chưa? Hay là không mặc cầm quần chạy về? Mà hai cái này có khác nhau sao? Cái gì cũng đã bị thấy hết thì mặc hay không mặc khác nhau chỗ nào??Mặt mũi sớm mất sạch, quẳng tới đời tổ tông nào rồi.
4 [Nguyên edit - An beta]Tôi nghĩ mình không khác nào nô dịch của Khang Duật. Đi học tôi phải hầu anh (vì hai đứa ngồi cùng bàn), trưa nắng phải theo anh chạy bộ (bồi thường vụ tôi đá anh), sau đó còn cun cút ăn cơm chung (vì anh nắm điểm yếu nên tôi không dám giành bàn với anh nữa, cũng không dám để anh ăn cùng người khác, nhỡ khi ăn, nói chuyện vô ý, tai bay vạ gió thì chết à.
5 [Nguyên edit - An beta]Vào tuần cuối cùng của tháng 11, lớp chúng tôi phụ trách trực trường. Ngoài yêu cầu đi học sớm hơn so với bọn bạn, mang phù hiệu màu đỏ ở tay áo, đứng ở cổng chào đón tụi học sinh đang đến thì còn phải trực vệ sinh, lao động không công cho nhà trường, sau đó, tiện thể thay trường bắt lỗi những người ăn mặc sai quy định.
6 [Nguyên edit - An beta]Tin đồn về chuyện của tôi và Khang Duật vẫn như vậy, mà không chỉ thế, càng lúc càng hoành tráng hơn. Tôi và anh được thầy thể dục cho đi thi Đại hội thể dục thể thao trong vùng, chả biết hay hay dở lại giành được chức vô địch, mà thật ra cũng có gì lạ, môn thể dục vốn tôi cũng khá lắm, nhưng vào lớp, lại bị biến tướng thành thế này.
7 [Nguyên edit - An beta]Tôi là đứa không có sở thích gì đặc biệt, có thích cái gì thì cũng chỉ khoảng ba phần mà thôi mà thôi, nhưng riêng với đọc truyện tranh và nuôi chó là không biết ngán, không thể bỏ.
8 [Nguyên edit - An beta]Tôi thừa nhận tôi có hơi ngốc một chút, cũng hơi khờ một tẹo nhưng cứ ba ngày việc nhỏ, năm ngày chuyện to, rối rắm đến mức độ này, đột nhiên tôi nhận thấy một điều…Ý nghĩ tức thì, tôi cũng muốn choáng váng.
9 [Nguyên edit - An beta]Khang Duật thích tôi… Khang Duật thích tôi… Khang Duật thích tôi…Những lời này như lời nguyền, khiến tôi luôn chờ tết Nguyên Đán lâu thế rồi, vậy mà lúc nhận tiền mừng tuổi, cái việc làm người bình thường rất phấn khích, cũng trở nên thật vô vị.
10 [Nguyên edit - An beta]Tôi dùng khả năng bao ngày tập luyện trau dồi lúc trước chạy như bay về nhà, từ trường về nhà bình thường là 25 phút, ấy vậy mà tôi chỉ tốn khoảng một nửa thời gian đó, chắn chắn linh dương cũng chẳng nhanh bằng đâu.
11 [Nguyên edit - An beta]Tôi yêu, đã thế còn là yêu sớm. Đó là sự thật. Tôi là học sinh trung học, sắp tới mùa thi cử, cũng là sự thật. Vì thế, tôi luôn cố gắng cân bằng chuyện yêu đương và bài vở.
12 [Nguyên edit - An beta]Đầu tháng ba là đã qua nửa học kỳ, điện thoại bắt đầu được phổ biến khắp thành phố Thượng Hải, nói là phổ biến vậy chứ nhưng ban đầu, một máy điện thoại lên tới vài ngàn đồng, khi ấy, quả là số tiền lớn.
13 [Nguyên edit - An beta]Người ta nói bệnh viêm cơ tim rất khó trị tận gốc, chỉ có thể điều trị lâu dài. Tôi bị viêm cơ tim, lại còn bị nhiễm virus, càng nghiêm trọng hơn.
14 [Nguyên]Thật ra béo không phải chuyện gì ghê gớm. Chẳng qua là nói thế thôi, chứ khi ngọt ngào qua, cảm động đi mất, những lời đấy cũng chỉ là lời tự an ủi bản thân.
15 [Nguyên]Sau khi khai giảng một tháng, nhân ngày quốc khánh, tôi cùng đám bạn học chung cấp hai ngày trước hẹn gặp mặt nhau một bữa. Đại Song thi vào một trong những trường trung học trọng điểm Kiến Thanh, Tiểu Phàn và Lưu Lý Quân vẫn học ở trường cũ, nhưng lại khác lớp, nhưng trùng hợp thay, Tiểu Phàn lại học cùng lớp với Khang Duật.
16 [Nguyên]Vừa qua nửa học kì, mỗi ngày trôi qua thật sự rất bình yên, chương trình học hiện tại cũng không nặng lắm, hơn nữa chúng tôi mới vừa lên cấp 3, nên vẫn còn thư thả.
17 [Nguyên]Nằm viện vài hôm, đến một ngày trước khi ra viện, Khang Duật đến thăm tôi. Mà anh cũng nên đến đi thôi, chứ không thì tim tôi cũng sắp chịu không nổi nữa rồi.
18 [Nguyên]Đảo mắt một cái, mới đó mà tám tháng đã trôi qua, lũ học sinh trung học chúng tôi cũng biểu diễn thành công màn đồng diễn thể dục. Thành ra, không chỉ mất đi kì nghỉ hè của năm nhất mà sau buổi biểu khai mạc cả bọn liền phải tập trung hoàn thành các bài tập còn thiếu trong hè.
19 [Nguyên]“Miểu Miểu, anh muốn hôn em. ”Suốt một tháng qua, đây là câu Khang Duật hay nói với tôi nhất. Chỉ chờ đến không có bóng người thì ở vườn hoa, cạnh mấy gốc cây, rạp chiếu bóng hay nhà bác Thẩm, nhất định Khang Duật sẽ nói câu này, vui mãi không chán.
20 [Nguyên]Năm 1998, tôi và Khang Duật cũng thuận lợi lên năm ba, năm ba đau khổ, cũng là năm mà giày vò nhất cuộc đời. Để tôi và Diễm Diễm vào được đại học, bố mẹ tôi dùng mọi cách, không chỉ học thêm với gia sư đến sứt đầu mẻ trán, còn nhẫn tâm cướp nốt hai ngày hẹn hò cuối tuần cố định của tôi và Khang Duật.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh
Số chương: 30