1 Cao trung đối với Triển Nhược Lăng mà nói chỉ là một mảng ký ức vừa hỗn độn vừa mơ hồ, mãi đến sau này mới dần dần trở nên rõ nét.
Hơn ba tháng dài sau khi tốt nghiệp, cô lật lại từng kỷ niệm, giống như trong một bộ tranh xếp hình lớn, từng mảng, từng mảng ghép vào nhau tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh những năm tháng Cao trung.
2 Tiết học đầu tiên chiều thứ sáu là Thể dục. Triển Nhược Lăng được miễn môn này, vì vậy ngồi lại lớp học làm bài tập.
Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, đột nhiên cô nghe thấy giọng nói cầu cứu của Trình Tư Dao: “Triển Nhược Lăng, phát bài tập này giúp mình với.
3 Rất lâu sau này, Triển Nhược Lăng vẫn nhớ rõ biểu cảm trên gương mặt Chung Khi hôm ấy.
Khi cậu ấy ngẩng đầu lên từ sách Ngữ văn, trên gương mặt đã không còn chút gì vẻ cẩu thả, bỡn cợt thường ngày nữa, trong đôi mắt đen đầy sự áy náy và có lỗi.
4 Những việc tương tự như thế cứ lần lượt phát sinh.
Một lần trong tiết Anh văn, giáo viên đang sửa bài tập phần Reading. Triển Nhược Lăng đối chiếu với đáp án đúng cảm thấy có chút nghi vấn, vì vậy liền trao đổi với giáo viên suy nghĩ của bản thân về câu hỏi này.
5 Ra khỏi cổng bệnh viện, Triển Nhược Lăng lục lấy điện thoại trong túi áo, tìm trong danh bạ một số điện thoại nhưng lại chần chừ mãi không bấm gọi.
Dòng xe cộ đủ màu đủ kiểu không ngừng lướt qua, cô nắm chặt điện thoại trong tay, tần ngần đứng yên tại chỗ.
6 Sáng sớm hôm sau, Triển Nhược Lăng trở về lớp tiếp tục đi học.
Giờ ra chơi, cô vừa từ nhà vệ sinh trở về, đang chuẩn bị vào chỗ ngồi thì bị Chung Khi gọi lại.
7 Số lượng hồng cầu trong máu có điểm bất thường, cần phải làm sinh thiết tủy xương[1]. ”
Sau khi đến bệnh viện gần trường đại học Trung Sơn, làm xong kiểm tra hồng cầu trong máu, bác sĩ dặn dò bằng giọng điệu công thức hóa.
8 Lớp 11, quãng thời gian vẫn chưa kịp hết mình tận hưởng, đã đi đến những ngày tháng cuối cùng.
Triển Nhược Lăng lên lớp 12, bắt đầu giai đoạn học tập đầy căng thẳng.
9 Ăn cơm trưa xong, Triển Nhược Lăng ngồi trong phòng khách xem ti vi.
Mẹ từ phòng ngủ đi ra, bước đến bên cạnh cô ngồi xuống: “A Lăng, ngày mốt bố con có thời gian rảnh, chúng ta cùng đến bệnh viện xem lại vết thương ở vai con được không?”
Triển Nhược Lăng ngẩn ra một lúc mới lên tiếng: “Vai con không sao đâu ạ.
10 Kỳ nghỉ ba tháng dài lê thê của lớp 12 theo cái nóng ngày một giảm dần của mùa hè, rất nhanh đã sang cuối tháng tám.
Một buổi chiều Triển Nhược Lăng đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi thì điện thoại báo có tin nhắn đến: Bắt đầu từ ngày mai chuyển sang số mới là 137xxxx5171, số điện thoại cũ không còn dùng nữa.
11 Trở về thành phố N đã được một tuần, không ngày nào mẹ không mở miệng càm ràm: “A Lăng, có phải con không quen ăn đồ ăn ở Bắc Kinh không? Gầy đến thế này?”
Triển Nhược Lăng chỉ cười: “Mẹ, vì lâu ngày mẹ không nhìn thấy con, nên mới cảm thấy con gầy đi thôi.
12 Những ngày tháng sau đó giống như những thước phim câm không màu lặng lẽ kéo đuôi nhau, kí ức cũng trở nên mơ hồ không rõ nét.
Từ học kỳ hai năm nhất đại học, số lần liên lạc giữa cô và Chung khi đã trở nên ít ỏi đến đáng thương.
13 Trước kỳ nghỉ, giáo viên hướng dẫn tìm Triển Nhược Lăng nói chuyện, tiến cử cô sang một ngôi trường đại học danh tiếng ở Tây Ban Nha làm du học sinh.
Cô học tiếng Tây Ban Nha, nếu có thể sang đó du học, đương nhiên có thể nâng cao trình độ ngoại ngữ lên rất nhiều.
14 Khoảng thời gian sau đó, toàn bộ đều được Triển Nhược Lăng dành cho việc chuẩn bị sang Tây Ban Nha du học.
Những ngày đợi visa, trong lúc thu dọn đồ đạc, tình cờ cô tìm thấy danh sách liên lạc của các bạn học lớp 10/6 ngày trước.
15 Việc du học ở Tây Ban Nha chỉ cần hai năm, nhưng sau khi hoàn thành khóa học Triển Nhược Lăng không lập tức quay về nước, cô lựa chọn tiếp tục ở lại Tây Ban Nha, đến làm việc tại một doanh nghiệp Trung Quốc ở thành phố Barcelona.
16 Quay lại Barcelona, Triển Nhược Lăng tiếp tục làm việc tại doanh nghiệp Trung Quốc lúc trước.
Cuối tuần, Triển Nhược Lăng đến thành phố Badalona gần đó du lịch.
17 Sau khi đến Madrid, Triển Nhược Lăng lần lượt ghé thăm những cảnh đẹp nổi tiếng ở đây.
Trước hôm rời khỏi Madrid, cô mua vé vào sân xem một trận đấu của đội tuyển bóng đá Real Madrid, ngồi trong sân vận động Santiago Bernabéu có sức chứa lên đến hơn tám mươi nghìn người, cảm nhận thật đầy đủ văn hóa bóng đá của quốc gia này.
18 Vừa đặt chân xuống sân bay, chào đón cô là bầu không khí ẩm ướt đặc thù của khí hậu vùng duyên hải phương nam, cái lạnh giá của ngày đông mang theo cảm giác quen thuộc đã lâu mới tìm lại được, theo từng lần hít thở không khí ấm áp của quê nhà căng đầy toàn thân cô.
19 Bên ngoài cửa kính sát đất, dòng xe cộ không ngừng qua lại trên con đường trải nhựa. Đang vào buổi trưa, ánh nắng mềm mại của ngày đông trải đều khắp mọi ngả đường góc phố, từ hai hàng cây bên đường những chiếc lá cây tắm mình trong ánh mặt trời khiến màu xanh càng thêm chói mắt, rực rỡ sức sống.
20 “Mình ở bệnh viện Nhân Ái. ”
“Vậy được, bây giờ mình qua thăm cậu, khi nào đến nơi mình sẽ gọi. ” Triển Nhược Lăng nói xong liền cúp máy.
Thái Ân Kỳ đang ở phòng khách thu dọn đồ đạc, Triển Cảnh Việt ngồi trên sô pha xem TV, hai người nghe thấy giọng nói chuyện điện thoại đứt đoạn của cô vang lên, không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi: “Ai bị xe tông vậy?”
“Lâm Vi Lan, bạn học Sơ trung của em ạ.