21 Bệnh viện Nhân Ái chỉ cách khách sạn Thánh Đình Holiday hai con đường, chiếc xe con màu đen ngoặt qua một khúc rẽ, sau đó chậm rãi dừng lại trước cổng bệnh viện.
22 Ánh mắt của Chung Khi dừng lại trên người cô, trong đôi đồng tử đen sâu thẳm của cậu ấy đều là hình ảnh của cô, khóe môi cậu ấy nhếch lên thành một nụ cười nhạt, “Triển Nhược Lăng tôi sắp không nhận ra cậu nữa rồi.
23 Gió đông mang theo hơi lạnh thấu xương len qua những tòa nhà cao tầng, lùa vào hành lang rít lên từng đợt, vuốt qua gò má người đi đường hơi đau rát.
Triển Nhược Lăng tần ngần đứng trên hành lang một lúc, sau đó xoay người bước vào phòng bệnh.
24 Đoàn người vừa đi vào cửa lớn khách sạn, liền có một người mặc âu phục mang giày da bước đến hoan nghênh: “Xin chào các vị, xin hỏi quý vị đến dùng bữa phải không ạ?”
“Phải.
25 Giọng nói của cậu ấy thình lình vang lên, kéo cô từ những ký ức mơ màng trở về thực tại: “Đang xem chương trình gì vậy?”
Âm thanh phát ra từ điện thoại, trầm thấp mà có lực, truyền thẳng vào tai cô.
26 Mọi người về đến nhà, cũng đã gần mười giờ tối. Triển Nhược Lăng rót một ly nước định uống, mẹ Triển liền ngồi xuống sô pha cạnh cô, nói chuyện: “A Lăng, mẹ có mấy câu muốn nói với con.
27 Ánh nắng ngày đông bàng bạc mỏng manh đậu trên vai cậu ấy, khiến cả người đều chìm trong một vùng sáng lấp lánh.
Khóe môi cậu ấy còn vương lại nụ cười nhạt, phóng khoáng và thoải mái, tươi mát như một khung trời vừa có mưa qua, ấm áp và ôn hòa, giống như những tia nắng xán lạn đang chiếu trên người.
28 Chung Khi hẹn cô ở một quán cà phê nằm trên tầng sáu trung tâm thương mại.
Vừa nhìn thấy nụ cười ngây thơ hoạt bát của cô bé, tâm trạng thấp thỏm của Triển Nhược Lăng liền biến mất, “chào cháu, cô là Triển Nhược Lăng.
29 Từ cửa hàng Starbucks đi ra, Trình Tư Dao tạm biệt Triển Nhược Lăng, đi về phía trạm xe đợi xe.
Hồi ức từ hai năm trước, cùng những hình ảnh mơ hồ vụn vặt của quãng thời gian Cao trung, không ngừng xoay vòng trong đầu cô, dần đan lại với nhau thành một bức tranh rõ nét.
30 Đang vào cuối đông, mặt trời lặn khá sớm, mới chỉ hơn bốn giờ chiều mà sắc trời đã bắt đầu ảm đạm.
Sau khi chia tay Trình Tư Dao, Triển Nhược Lăng không về thẳng nhà mà chầm chậm thả bộ dọc theo con đường.
31 Chiếc xe chạy đều trên đường cao tốc, khung cảnh hai bên đường không ngừng chạy lùi về sau, để lại trên kính xe những hình ảnh liên tục bị thay đổi.
Đã không phải lần đầu tiên ngồi xe của cậu ấy, thế nhưng tâm trạng Triển Nhược Lăng vẫn rất hỗn loạn, cô mơ màng đưa mắt nhìn ra ngoài của kính.
32 Đêm về khuya, kim đồng hồ đã chỉ hơn một giờ sáng, con đường ven biển chìm trong yên tĩnh, ánh đèn màu cam từ phía xa không ngừng nhấp nháy giữa màn đêm.
33 “Có chuyện gì mà em vui vậy?” Chung Khi gác đũa lên mép đĩa.
Triển Nhược Lăng hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trong vắt như nước suối: “Rõ ràng lắm à?”
“Vô cùng rõ ràng.
34 Rốt cuộc là chỗ nào không đúng, cô cũng không rõ.
Ý thức cuối cùng chính là, một chiếc xe lao nhanh về phía cô, nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng.
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, tiềm thức vang lên cảnh báo phải mau chóng tránh đi, nhưng hai chân lại cứ như không phải của cô nữa, dán chặt trên mặt đường không tài nào cử động được.
35 “Tôi nghe Liêu Nhất Phàm kể chuyện đào hoa của cậu rồi… sao nào, có phải nhờ tấm hình của tôi mà cậu giống như hổ mọc thêm cánh không?” Một giọng nữ thoải mái, thẳng thắn ngắn gọn hỏi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
36 Triển Nhược Lăng ngẩng đầu, nhẹ nhàng lên tiếng: “Chung Khi, em muốn đến một nơi. ”
Chung Khi nhìn cô, ánh mắt chan chứa dịu dàng: “Được. Em muốn đi đâu?”
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Triển Cảnh Việt như thường lệ mở máy tính theo dõi thông tin về thị trường chứng khoán.
37 “Sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đi xem bộ phim này vậy?”
Ngồi trong sảnh chờ rạp chiếu phim, Triển Nhược Lăng vừa uống nước ngọt vừa hỏi.
“Thì tự nhiên mình nghĩ ra thôi, sau khi cậu về nước, bọn mình mãi chẳng có thời gian đến rạp xem bộ phim nào cả… Mấy hôm nay rảnh rỗi một chút, từ tuần sau là bắt đầu bận rộn trở lại rồi.
38 Buổi tối ngày thứ sáu, hai người hẹn hò ăn tối ở một nhà hàng trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại. Sau bữa ăn, cả hai đi thang cuốn xuống tầng.
39 Chung Khi chợt nhớ ra cô nói ngày mốt Triển Cảnh Việt phải đi Mỹ, có lẽ mấy ngày này cô sẽ ở bên người nhà, hơn nữa vài ngày tới anh cũng có chuyến công tác Quảng Châu, vì vậy liền nói: “Lần sau đi, đợi tôi đi Quảng Châu về sắp xếp thời gian đã.
40 Bụng của Thái Ân Kỳ ngày một lớn, từ sau khi chị dâu mang thai, mỗi lần hai người ra khỏi cửa, nhiệm vụ lái xe đều được vinh quang đặt lên người Triển Nhược Lăng.