1 Tương truyền trên Đông hải có Đào Hoa Đảo vô cùng mĩ lệ, hoa đào được trồng khắp nơi trên đảo. Đến mùa xuân tháng ba, khi hoa đào đồng loạt nở nô, tạo nên một cảnh sắc tuyệt vời, đẹp như tiên cảnh.
2 Chịu đựng xấu hổ để Hoàng Dược Sư lau mình cho, trong lòng luôn mặc niệm “phụ cốt châm, phụ cốt châm” thì mới có thể nén xúc động muốn giãy giụa của nàng, mà thật ra nàng cũng không giãy được.
3 Buổi sáng, trời xuân nên không khí còn hơi se lạnh, những chú chim nhỏ chăm chỉ nhanh chóng rời tổ, rủ nhau đi tìm thức ăn cho ngày mới, tiếng chim gọi nhau ý ới kêu vang cả một vùng.
4 Bàn tay của hắn uyển chuyển dời trái phải như một con rắn, sau đó bắt đầu xoay tròn, theo từng động tác của Hoàng Dược Sư, vô số cánh hoa đào trong không trung như đang tụ lại thành vòng xoáy.
5 Phó dịch không còn cách nào khác, bèn bỏ công việc, dẫn nàng đi tìm. Quanh co lòng vòng một hồi, hắn dẫn nàng đến nhà bếp, chỉ chỉ vào trong, rồi nhanh chóng lui đi.
6 Buổi tối, tiếng chim hót dần dần biến mất, thay thế cho nó là tiếng côn trùng kêu râm ran, tạo nên một bản nhạc thiên nhiên khác hẳn với ban ngày. Phùng Hành tắm xong, mang mái tóc ướt sũng bước ra, trên người chỉ mặc trung y màu trắng.
7 Tiếng tiêu réo rắt vang lên, có lúc kéo dài tha thiết, có lúc nhanh ngắt quãng, sự phối hợp nhịp nhàng của hơi thở cộng thêm các động tác của ngón tay, tạo nên một khúc nhạc tuyệt vời, lay động lòng người.
8 Trời sáng, tiếng chim hót vang lên thay cho tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới đã tới. Phùng Hành mở đôi mắt nhập nhèm, xung quanh bao phủ bởi một màu tối tăm, mơ mơ màng màng một hồi thì không chống lạiđược cơn buồn ngủ, lại thêm cái lạnh thấu xương bên dưới khiến nàng càng nhích lại gần nguồn nhiệt bên cạnh, chui rúc vào trong lòng hắn, cánh tay quấn quanh ngực của người kia cũng dùng lực thêm một chút, nhắm mắt lại ngủ thêm một lát.
9 Cuộc sống trên đảo Đào Hoa của Phùng Hành bắt đầu trở nên có quy luật hơn. Buổi sáng sau khi thức dậy, vận công điều tiết theo sự hướng dẫn của Hoàng Dược Sư, rồi mới đi tắm, dùng bữa sáng, ăn xong nghỉ ngơi một chút, sau đó đi thư phòng nghe Hoàng Dược Sư giảng giải về kỳ môn độn giáp.
10 Đã quyết định sẽ đến Tương Dương, Hoàng Dược Sư liền dành mấy ngày để củng cố khinh công cho Phùng Hành, lại điều dưỡng thân thể nàng thêm một chút cho chuyến đường dài, chuẩn bị những hành lí cần thiết.
11 Những người trong khách điếm lập tức la lên phụ họa. Người kia liền đứng lên, hắng giọng, kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong đại hội, trong lúc kể còn không quên tâng bốc, ca ngợi hai vợ chồng họ Quách, cũng tả cho mọi người nghe thần thái của những võ lâm cao thủ hàng đầu.
12 Bên hồ nước trong xanh, phần ván gỗ của đình như đang nổi trên dòng nước. Một nữ nhân mặc y phục màu trắng thanh thoát, mái tóc đen dài bóng mượt hoàn toàn xõa ra.
13 Đó là tiếng nói của một thiếu niên, trong giọng nói không giấu được nỗi sự thất lạc và lo lắng. Phùng Hành tò mò nhìn theo phương hướng phát ra tiếng nói.
14 Lấy được tiền, còn nhân tiện moi thêm vài cái hà bao khác, không khách khí lấy ngân lượng từ trong đó ra bỏ vào của mình, dù sao hắn cũng là trộm của người khác, nàng chỉ là xài giùm …người khác thôi.
15 Khi Hoàng Dược Sư dùngkhinh công đuổi tới nơi, thì mọi chuyện đã gần như kết thúc. Đám người Kim Luân Pháp Vương tập kích Hoàng Dung, Quách Phù và huynh đệ Võ gia.
16 Khi Hoàng Dung tỉnh, đập vào mắt là gương mặt tuấn mĩ pha lẫn tức giận của Hoàng Dược Sư, nàng thẫn thờ một chút, sau khi xác định đích thực người trước mắt là cha nàng thì Hoàng Dung mới nhanh chóng ngồi dậy, ngập ngừng pha chút vui sướng, kêu:-“Cha! Sao người lại ở đây!?” – Phải nói là nàng rất vui mừng, vì chán ghét Tĩnh ca ca, cho nên cha cũng không muốn gặp nàng, thường thì một năm cũng chỉ có thể gặp cha một lần vào ngày giỗ của nương.
17 Bầu trời trong xanh không một gợn mây, từng làn gió mát rượi len qua kẽ tóc tạo cảm giác rất thoải mái. Xung quanh trồng vô số loài hoa lạ, màu sắc rực rỡ đong đưa trong nắng, ta có thể nhìn thấy hình bóng của rất nhiều bướm và ong đang chăm chỉ thu thập mật hoa ngọt ngào.
18 Phùng Hành vô thức đến gần bên Tiểu Long Nữ hơn, mong có thể dùng thân thể phát dục khiêm tốn của mình có thể che đi tầm mắt đang hướng tới Tiểu Long Nữ của nam nhân trung niên trông có vẻ đầy khí thế kia.
19 Từng ngày trôi qua, có lẽ do có nội công hùng hậu hộ thể nên vết thương của Tiểu Long Nữ nhanh chóng khởi sắc. Chỉ là Phùng Hành thì không được tốt như vậy.
20 Khi nhìn thấy cảnh Công Tôn Chỉ đang cầm tay của Tiểu Long Nữ, trong lòng Phùng Hành thầm kêu: không ổn, nhanh chóng chạy lại bên cạnh hai người, làm dịu bớt bầu không khí ái muội kia.