1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật hiện hình ảnh để đọc.
CHƯƠNG 1
Hoa Tiểu Mạc là một trạch nam, là một diao ti*, ở nội thành thuê một cái cửa hàng mặt tiền chuyên môn bán sách, bạn bè của hắn đều biết nơi đó có hàng trân tàng, tiểu hoàng thư* các loại đều có.
2 CHƯƠNG 2
Ngày kế tiếp khi trời tờ mờ sáng, trong không khí tràn ngập hơi lạnh ẩm ướt, đêm qua sau khi đống lửa lụi tắt Hoa Tiểu Mạc đã không có ngủ.
3 CHƯƠNG 3
Rét mướt của sáng sớm dần dần biến mất dưới ánh dương quang, đường cái rộn ràng nhốn nháo, bạch y nam tử đi ở phía trước, một bạch y thiếu niên đi theo phía sau, chẳng qua một đầu tóc cực ngắn của thiếu niên quả thực kì lạ.
4 Một bạch y thiếu niên nằm nghiêng người trên nhánh cây thô to của cây tùng bên đường, trong miệng ngậm nhánh cỏ nhỏ khép hờ mắt, hàm hồ ngâm nga, thần tình khoan khoái.
5 CHƯƠNG 5
Hoa Tiểu Mạc mờ mịt nhìn Bạch Thần, ngây ngốc chớp chớp mắt, lại chớp chớp, ngơ ngác lấy tay áo lau dấu vết trên mặt.
“Không có bẩn. ”
Bạch Thần liếc nhìn hai má bị chùi đỏ của thiếu niên một cái, trong miệng huýt gió, một con tuấn mã tuyết trắng hí lên từ đàng xa chạy tới.
6 CHƯƠNG 6
Cháo trong chén vừa húp được vài hớp đã bị một đám bộ khoái đột nhiên xông tới cắt ngang, tên nào tên nấy vẻ mặt nghiêm nghị.
Hoa Tiểu Mạc ngây ngốc buông bát tay chân khép lại giống như một học sinh giỏi chờ đợi phê bình, quy quy củ củ đứng bên người Bạch Thần.
7 CHƯƠNG 7
Mây mù dưới chân núi.
Hai kẻ một lớn một nhỏ đang đi đường chậm rãi, bạch y nam tử đi ở phía trước bất nhiễm bụi trần, cước bộ ung dung, thần tình lạnh nhạt, con ngươi đen lộ ra vài phần xa cách cùng lạnh lùng.
8 CHƯƠNG 8
Chờ sau khi trong rừng lần nữa lâm vào yên tĩnh, Hoa Tiểu Mạc được Bạch Thần ôm từ trên cây phi xuống.
Vừa chạm đất, kẻ lớn cước bộ trầm ổn đi thẳng đến bờ sông, người nhỏ thì cước bộ hoảng loạn chạy như bay đến chỗ sâu trong rừng cây.
9 CHƯƠNG 9
Huy thành.
Đại tuyết tung bay ào ạt, người đi trên đường rất thưa thớt, tiểu thương rao hàng không được mấy người, khắp nơi đều đọng tuyết thật dày, dưới mái hiên treo một tầng băng thật dài, tịch liêu lạnh lẽo.
10 CHƯƠNG 10
Ngoài cửa tửu lâu có vài tên hoàng sam nam tử hình như bởi vì cái gì đó đang phát sinh một cuộc đấu võ mồm, tên nào tên nấy quắc mắt lạnh, tùy thời đều có thể xung đột vũ lực.
11 CHƯƠNG 11
Kiều Dịch khép cửa lại cước bộ nhẹ nhàng đi qua, cười sáng lạn, mặt mày tề tề phi dương*: “Bạch Thần, dọc đường đi có phải xuân phong mấy độ hay không ha?” [tề tề: nhất tề | phi dương: hào hứng, phấn khởi]
Hoa Tiểu Mạc đang gội đầu nghe được thanh âm, động tác trong tay chậm rãi phóng nhẹ cuối cùng không còn tiếng động.
12 CHƯƠNG 12
Hoa Tiểu Mạc làm một giấc mộng thật dài, từ sinh ra đến vô cớ xuyên việt, hết thảy nửa đời trước đều từng cái chiếu qua một lần, cái loại cảm giác thân tâm mỏi mệt này đàn áp hắn thở không nổi, trong mơ hồ phảng phất có một thanh âm ở bên tai khe khẽ cần mẫn hô gì đó.
13 CHƯƠNG 13
Ngày mười chín tháng mười năm Thiên Tuất.
Hôm nay đối với toàn bộ người Huy thành mà nói đều là đáng giá cao hứng một ngày, thái dương kim sắc đem mảnh đất trời ngân bạch tịch liêu này chiếu rọi xinh đẹp tuyệt trần không tỳ vết.
14 CHƯƠNG 14
Hoa Tiểu Mạc đi theo Lạc Cửu Tiêu ra cửa đá, khi nhìn đến huyết trì, dạ dày trống rỗng lại bắt đầu quay cuồng, cả gương mặt không chút huyết sắc nào, cước bộ lảo đảo, hắn kiềm chế ném tầm mắt sang một bên không nhìn tới.
15 CHƯƠNG 15
Xuyên qua hành lang dài, Hoa Tiểu Mạc đi theo Lạc Cửu Tiêu ra khỏi Hiên Vũ lâu, ven đường đệ tử Thiên Tà giáo rối rít quỳ xuống hành lễ.
Mấy người này từ đâu mà ra? Vừa rồi ngay cả nhân ảnh cũng không có, Hoa Tiểu Mạc thu hồi ý nghĩ cổ quái trong lòng, âm thầm lưu tâm cảnh vật xung quanh.
16 CHƯƠNG 16
Bữa cơm này Hoa Tiểu Mạc chưa ăn xong, sau khi Thiên Phong giúp Hoa Tiểu Mạc chữa cánh tay vốn định xử lý vết thương trên mặt cùng sau lưng cho hắn, ai dè Lạc Cửu Tiêu lại phất tay bảo gã rời đi, gã liền để lại thuốc trị thương cùng trị sưng, mang theo đầy mình nghi vấn thức thời lui ra.
17 CHƯƠNG 17
Đêm khuya, trăng sáng sao thưa.
Một vầng trăng khuyết quét qua cung tường* cao ngất, tản ra một mảnh ánh sáng mông lung mờ nhạt, không sáng ngời như ban ngày, ban đêm cung điện có vẻ thần bí mà quỷ dị.
18 CHƯƠNG 18
Lập Hạ tới gần, bị văng vài giọt nước miếng, mặt nàng sắc có chút đen, cúi đầu đáp: “Thanh Vũ. ”
Không phải vậy chứ? Hảo hảo nói chuyện cũng không thèm nhìn, Hoa Tiểu Mạc trong lòng cười nhạo, mỗi một người đều bày ra vẻ mặt, lão tử nguyện ý đứng ở cái địa phương quỷ quái này sao?!
Một hồi công phu như vậy, Dung Mặc Vũ dắt Thanh Vũ vượt qua hoa viên đi đến trong đình, ung dung ngồi trên băng đá trống.
19 CHƯƠNG 19
Note: ai yếu bóng vía thì không nên ăn uống khi đọc chương này!! Ta nói trước thui :”>
*** ***
Nhìn Thanh Vũ hai cái tay nhỏ bé nặn ra một quả cầu tuyết nhỏ, ngồi xổm trong tuyết mặt nghiêm túc đẩy cầu tuyết, quả cầu tuyết lăn lông lốc lông lốc vài vòng liền to lên rất nhiều.
20 CHƯƠNG 20
Từ sau đêm đó, Hoa Tiểu Mạc liền thay đổi, nơi nơi cẩn thận từng li từng tí, vâng vâng dạ dạ, thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng không còn không kiêng nể gì nở nụ cười nữa, trông thấy Lạc Cửu Tiêu giống như là chuột thấy mèo, cụp đuôi chạy trốn, trốn không xong liền cúi thấp đầu ăn nói khép nép, ngay cả cái nhìn thẳng cũng không nhìn Lạc Cửu Tiêu một cái.