61 CHƯƠNG 61
Nói ngắn gọn cách chơi Mã điếu theo ta tìm hiểu nha (trên Baike-còn cái cách trong cuối chương trước ta đưa thì hình như nó không giống cách mấy anh chơi T^T, nên ta sẽ xóa cái phần đó!):
– Cả bộ bài có 40 lá.
62 CHƯƠNG 62
Tiết khố bị cởi ra, đôi chân thon dài của thiếu niên đã có chút mập mạp, bàn tay hơi lạnh chạy dọc trên làn da nhẵn nhụi non mềm bên trong đùi, dẫn dắt thân thể thiếu niên khẽ run rẩy, bởi vì nguyên nhân nào đó mà tiếng hừ khẽ tận lực áp chế rơi vào trong tai mấy nam nhân bên cạnh.
63 CHƯƠNG 63
Vô Ưu trông thấy Hoa Tiểu Mạc, vội vàng chạy qua lôi kéo tay áo hắn mở miệng phát ra tiếng a a, giống như là đang giải thích gì đó.
Vỗ vỗ mu bàn tay thanh niên, Hoa Tiểu Mạc đột nhiên ngừng lại, liếc nhìn nam nhân đang quăng qua đây ánh mắt lăng liệt, ngốc lăng, nhìn nam nhân từ trên xuống dưới, âm thầm phỏng đoán một khả năng: “Vô Ưu, ổng là…”
Vô Ưu kéo tay Hoa Tiểu Mạc, ở trong lòng bàn tay hắn viết gì đó, khóe miệng Hoa Tiểu Mạc không cầm được co giật.
64 CHƯƠNG 64
Bạch Thần ôm Hoa Tiểu Mạc lên chạy thẳng vào trong phòng, Lan Thất chạy theo sau, vừa chạy vừa phân phó: “Mau chuẩn bị nước nóng, vải trắng, kéo, rượu trắng, chậu đồng…”
“Đi thông tri Thiên Phong.
65 CHƯƠNG 65
Hoa Tiểu Mạc là bị đói mà tỉnh, trong mơ mơ hồ hồ có người đút hắn uống gì đó, vật mềm mại ấm ướt đè tại yết hầu hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn không buông, hắn khó khăn há mồm hô hấp, giống như một con cá mắc cạn.
66 CHƯƠNG 66
Tên của hài tử, trong kiên trì dị thường của Hoa Tiểu Mạc, dưới tình huống chẳng ngại trở mặt với bốn nam nhân, đã được quyết định, nhũ danh Tiểu Mao, đại danh Hoa Tiểu Mao, hôm đó hắn ghé vào nôi nhỏ bóp mặt hài tử cao hứng bừng bừng nói ra cái tin tức này, “Sau này tên của con sẽ gọi là Tiểu Mao.
67 CHƯƠNG 67
Mặt Hoa Tiểu Mạc bỗng đỏ bừng, đẩy cái tay đang sờ loạn trên eo hắn ra, “Mùa xuân qua lâu rồi, sao ngươi vẫn còn động một chút là phát tình?” Người này dạo gần đây cứ y như là dùng trúng thôi tình dược, không phân biệt trường hợp địa điểm cứ cọ cọ trên người hắn.
68 CHƯƠNG 68
Đôi mắt mê ly của thiếu niên trước mắt hàm chứa sương mù, đầu lưỡi hồng nhạt liếm cánh môi trơn bóng mấy cái, trên mặt toát ra vẻ ngượng ngùng, đáy mắt hắn sâu thẩm như đầm nước, ôm lấy thiếu niên, bay nhanh về trướng bồng mình ở.
69 CHƯƠNG 69
Tiếng thở dốc nặng nề phát ra từ cổ họng Tần Nghị, đường nét bắp thịt thô cuồng tràn đầy mồ hôi, trên giường thỉnh thoảng truyền ra tiếng va chạm khiến người ta đỏ mặt tới mang tai.
70 CHƯƠNG 70
Bị ánh mắt vẫn cứ thanh lãnh y vậy nhìn chăm chăm, Hoa Tiểu Mạc mím mím môi, có chút không được tự nhiên nghiêng đầu, “Cũng đã mấy ngày rồi…”
Trơ mắt nhìn hai người Lạc Cửu Tiêu và Tần Nghị khí sắc mỗi một người như là tới số vậy, Hoa Tiểu Mạc đi tìm Lan Thất, đối phương một câu “Không thể ra sức” trực tiếp chặn đứt những lời còn trong họng hắn, hắn chỉ có thể lo lắng, Đại Bạch còn chưa tỉnh dậy, nếu không có thể nghiên cứu ra giải dược từ trên người nó.
71 CHƯƠNG 71
Hoa Tiểu Mạc nhìn cái người đi giữa Nam Phong và Tần Nghị, chỉ cao đến đùi Tần Nghị, đột nhiên giật giật khóe mắt, hắn phát hiện tộc trưởng tướng mạo bình thường bỉ ổi còn thua xa.
72 CHƯƠNG 72
Trong Vân Vụ sơn, có một căn nhà tranh, bốn phía vây quanh những đóa hoa kỳ dị đủ mọi màu sắc, sơn xanh trúc biếc, thác nước chảy cuộn, đầm nước sâu thẳm.
73 CHƯƠNG 73
Trương Vô Kỵ thần kinh thô, cũng không nghĩ nhiều, chỉ xem như là nhận nhầm người, dù sao loại chuyện này cũng bình thường.
Dõi mắt nhìn Trương Vô Kỵ biến mất trong đám đông, Hoa Tiểu Mạc nhìn đến vành mắt phát cay, tự lẩm bẩm, “Trương đại ca, kiếp này huynh sẽ không gặp phải một thiếu niên tên Hoa Tiểu Mạc, cũng sẽ không bỏ mạng vì hắn.
74 CHƯƠNG 74
Mười lăm tháng tám, hội rằm trung thu.
Phố đông Biện Châu thành, các lão bách tính ngưỡng dài cổ muốn nhìn đội ngũ đón dâu một cái, bọn họ muốn biết Tần diêm vương nghênh cưới khuê nữ nhà ai.
75 CHƯƠNG 75
Nhân viên phục vụ há to mồm nhìn… đĩnh bạc trước mắt.
Hoa Tiểu Mạc cũng há miệng, nhanh chóng lấy đi lượng bạc trong tay Lê Dục, hắn ha ha cười gượng mấy tiếng, “Đây là giả thôi.
76 CHƯƠNG 76
Lạc Cửu Tiêu động động mí mắt, sau đó chậm rãi mở ra, một tia huyết quang xẹt qua từ trong đồng tử.
“Ta rất nhớ ngươi…”
Hoa Tiểu Mạc nhìn người đang gần trong gang tấc, tay dừng lại giữa không trung, cách không khí mà chậm rãi vẽ lại đường nét gương mặt y.
77 CHƯƠNG 77
Từ sau khi nhân quả tại nhân giới của bốn người Bạch Thần kết thúc, những mảnh vụn linh hồn dung hợp, những chuyện đã qua ở kiếp trước lại hiện ra, hết thảy đều đã trở về.