1 "Alo! Vâng là tôi! Mai đi làm? Được!", Hoàng Cảnh Du nhận một cuộc điện thoại, sau đó tâm tình trở nên tốt lên đôi chút.
Hắn vốn du học ở Mỹ vừa về nước.
2 "Anh nhìn tôi làm tôi sợ đấy!", Ngụy Châu chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hắn tự dưng bí lời, không biết nói sao cho đúng. Lúng túng dời mắt đi nơi khác, chính xác là chiếc bàn thư kí bên cạnh.
3 Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang thức ăn lên, đồng thời cũng giúp gỡ rối cho hai người.
"Linh nhi, em cũng ăn đi!", Ngụy Châu hướng cô gái trước mặt cười.
4 Sau vài vòng giám sát, hắn phát hiện ra không ít vấn đề. Quả nhiên Tổng Giám đốc nghi ngờ không sai, phòng ban này không ổn.
Lại lượn thêm vài vòng cho thiên hạ ngắm rồi quay trở về.
5 "Anh đã khóc sao?", Ngụy Châu có chút lo lắng.
"À không, không có!", hắn lắc đầu xua tay, nhất quyết không nhận.
"Mắt anh đỏ cả rồi! Còn nói không!", cậu bĩu môi, đưa cho hắn một tờ khăn giấy.
6 Nhìn thấy Cảnh Du bị ép uống rượu mà lòng cậu nóng như lửa. Xem ra hắn không biết uống, rượu vừa vào hai ly đã đỏ mặt, hai mắt lờ đờ, nhưng vẫn cố ngồi thẳng tiếp chuyện với Lý đổng.
7 Hắn làm theo, nhưng nào có ngờ. . . vừa chạm vào phím nhận cuộc gọi liền hồn phách lên mây.
"CHÂU CHÂU CA CA ANH ĐANG Ở ĐÂU VẬY, MAU ĐẾN ĐÓN HÀO HÀO AAAAAAA
NHANH LÊN NHANH LÊN NHANH LÊN!!!!"
Tuy là đã cách qua một chiếc điện thoại nhưng tai của hắn vẫn cứ như bị quăng lụ đạn, ầm ầm nổ bên trong.
8 Cảnh Du vốn không có kiên nhẫn với trẻ con, chính xác hơn là có một chút ác cảm với chúng. Lần này lại gặp ngay tiểu tử đanh đá này. . .
Hắn niệm tình thằng bé kia là em của cậu, nên không bọc phát gì, chỉ đứng lên nhặt lại tập tài liệu nó vừa quăng, để lại chỗ cũ.
9 Ngụy Châu, Hào Hào cùng Cảnh Du ba người đều ngồi chung xe, một đường đến nhà hàng thuộc chi nhánh YTY.
"Châu Châu ca ca, Hào Hào muốn đi sở thú!", Hào Hào kéo kéo tay cậu.
10 "ỐI MẸ ƠI. . . . !!"
". . . . "
". . . . "
Ngụy Châu cùng Hào Hào lóa mắt.
Bốn mắt căng tròn long lanh nhìn soái ca thân hình vạm vỡ trước mặt.
11 Cảnh Du lau đi vết bụi nhỏ trên mặt cậu, nhẹ nhàng, ôn nhu.
"Du Du ca ca~~", Hào Hào vừa chạy lại vừa gọi hắn.
"sao nào?", hắn rút bàn tay đang lướt lướt trên má cậu xuống, quay sang vuốt tóc Hào Hào.
12 Cáo lỗi vì up trễ hơn 1 ngày ạ. . . Mn thông cảm cho em
____________________
Đầu hắn ong ong vang. Tim vẫn còn ầm ầm đập mạnh.
"anh có sao không?", cậu lại hỏi.
13 "này này. . . Đây là cách xưng hô quỷ quái gì?", cậu nhíu mày nhìn Hào Hào.
"Dực Dực. . . Nghe rất thuận tai!!", Lý Dực vẫn bênh vực Hào Hào.
"cậu im!", Ngụy Châu gắt lên, "Hào Hào, ai dạy em gọi anh ấy như vậy??"
"em.
14 "cậu là ai?", Lăng Phong Hạo lúc này mới để ý tới hắn, lạnh mặt quét một lượt từ trên xuống dưới.
"tôi là ai không quan trọng, nhưng anh không có quyền làm vậy với cậu ấy!", hắn không trả lời câu hỏi của người trước mặt, nghiêm túc lặp lại câu nói ban nãy.
15 "sao? À. . . Vậy sao? Vậy tôi đi trước! Tạm biệt", trong lòng cậu có chút trống rỗng, cứng nhắt quay đi.
"tạm biệt!"
Hoàng Cảnh Du nhìn theo bóng lưng cậu một lúc lâu, rốt cuộc buồn bã xoay người, đi về phía ngược lại.
16 "cậu. . . quên được Phong Hạo rồi sao?", Mộ Vỹ Tần cẩn thận quan sát cậu.
"không hẳn. . . Nhưng cũng không còn nhớ như trước, và cũng. . . ", Ngụy Châu lại ấp úng "cũng không còn ý định cố chấp không buông nữa!"
"Timmy cậu chắc chứ?"
".
17 Không thể nào!
Làm gì có chuyện chỉ mới gặp vài ngày đã thích. . .
Hoàng Cảnh Du lắc đầu, không thừa nhận.
. . . . .
Sáng hôm sau, Ngụy Châu lòm còm bò dậy khỏi giường, đầu đau như búa bổ.
18 "ai cho anh sờ đầu tôi?", Hào Hào trừng mắt nhìn Lăng Phong Hạo.
Câu nói thành công khiến Cảnh Du bật cười, thằng nhóc này giống ai mà bá đạo như vậy?
Lăng Phong Hạo mở to mắt, tay xoa xoa chỗ bị cắn, mắt nhìn tên tiểu tử trước mặt.
19 Từ sâu trong đôi mắt băng lãnh ấy là một sự thất vọng vô cùng lớn. Cậu đã hy vọng, hy vọng rất nhiều, hy vọng hắn là thật lòng quan tâm cậu, quan tâm Hứa Ngụy Châu cậu chứ không phải vị tổng giám đốc kia.
20 Lăng Phong Hạo bị hắn đánh một cú quá mạnh, nhất thời vẫn chưa ngồi dậy nỗi, khớp hàm như muốn rã ra.
Sau khi thống khổ ngồi dậy, cơn đau chưa tiêu giảm đã thấy một màn thân mật của Ngụy Châu và Hoàng Cảnh Du, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, đứng lên đi tới kéo hắn ra, dự định trả lại cho hắn cú đấm ban nãy.