1 Đầu thu, kinh thành. Trước cửa Từ phủ ở Thành đông giăng đèn kết hoa, lụa màu đỏ tươi mang theo hơi nóng còn lại của ngày hè bay lượn trong gió, theo tục lệ, màu sắc như thế chính là tuyên bố với người đời chủ nhân trong nhà có việc vui.
2 Không biết nên đáp lại thế nào, Từ Ngọc Mẫn theo bản năng quay lại cười lạnh nhạt. "Nàng câm điếc sao, vì sao không lên tiếng?" Long Thần Dục không chút cảm thấy tư thế của hai người bây giờ đang quá phận, vô cùng thân thiết dính lấy nhau, thậm chí tay hắn còn trực tiếp sờ lên khóe miệng nàng.
3 Hắn mạnh mẽ tách nàng ra, nhắm ngay cửa huyệt đẩy người đi vào, vào đến tận gốc, lớp chướng ngại bị xuyên thấu khiến thân mình hai người đều rơi vào căng thẳng.
4 Sau khi hàn huyên, đoàn người vào phủ. Trước là quốc lễ sau là gia lễ, cũng chỉ có hôm nay vợ chồng Từ Thường Lễ mới dám nhận lễ của thân vương đương triều.
5 Nhìn chén rượu được dâng đến trước mặt mình, Từ Ngọc Mẫn khẽ cười cười, chậm rãi nâng tay nhận lấy, trong lòng không khỏi cười nhạo vận khí của chính mình sau khi vào kinh thành, thật sự là đen đủi tới cực điểm! Nhìn rượu trong tay một lát, dưới sự thúc giục của nội thị, uống một hơi cạn sạch.
6 Long Thần Dục đi vào trong phòng ném hình nộm ôm trong lòng lên giường, vén áo dài ngồi xuống bên giường. Nhìn hình nộm kia, trong lòng hắn vô cùng cáu giận.
7 Từ Ngọc Mẫn chậm rãi vấn tóc, nhìn gương đồng ghim một cây trâm bạch ngọc cố định búi tóc, lại điểm thêm bằng hai cây trâm, rồi đóng gương lại. Một cánh tay to lớn duỗi đến ngăn nàng lại, lấy từ trong hộp ra mấy thứ trâm dạng vòng ghim lên búi tóc nàng, "Quá mức mộc mạc thuần khiết, vi phu cũng không thích.
8 Thích khách đến lần này, chẳng những đông mà ra tay lại càng thêm hung ác. Thị vệ vương phủ canh gác liên tục mấy ngày liền, đã có phần mệt mỏi, lúc này không khỏi rơi vào thế yếu, đã có vài người bị thương.
9 Khi Long Thần Dục hé miệng chờ nàng đút thức ăn, Từ Ngọc Mẫn rất muốn cầm chén trực tiếp ném thẳng lên đầu hắn, hắn diễn còn chưa đủ sao, là kẻ ngốc thì không tự mình ăn cơm được sao? Đó là tàn phế mới đúng.
10 Bất kể nàng biểu hiện căm thù tận xương tuỷ với Từ gia nhiều đến bao nhiêu, nàng vẫn luôn là con gái của Từ gia, sẽ không thật sự ngồi xem cửu tộc của Từ thị gặp tai ương.
11 Từ Ngọc Mẫn mặc hắn đùa nghịch, không thèm nói chuyện. Vừa mới bị hắn trêu đùa trên giường xong, đến bây giờ vẫn có chút nhũn ra, sự việc lại đột nhiên xảy đến, người vẫn chưa rửa ráy sạch sẽ, lúc này thật không thoải mái.
12 Long Thần Dục với tay cởi áo choàng giúp nàng, rồi nhét nàng vào lòng, dùng thân thể xua tan giá lạnh trên người nàng, mang theo vài phần bất mãn nói: "Mẫn nhi quá mềm lòng rồi, người như vậy tất sẽ không cam lòng chấp nhận, phải biết rằng không giết được rắn ngược lại sẽ gieo họa.
13 Long Thần Dục thầm thở dài, loại chuyện dỗ nữ nhân này, hắn thật sự không am hiểu, thế mà chuyện như vậy còn không thể nhờ người khác, chỉ có thể kiên trì đi theo.
14 Sư phụ từng nói, điều đáng sợ nhất trên thế gian này chính là cô đơn, cô đơn lạnh lẽo không cách nào giải hết, cho nên, đời người mới cần chuyện tạp nhạp để bù đắp.
15 Tâm bệnh? Nàng bị bệnh sao? Từ Ngọc Mẫn mơ mơ màng màng nghĩ, cuối cùng lại ngủ thiếp đi. Long Thần Dục nắm tay thê tử, chưa đến nửa tháng mà cả người nàng đã gầy xọp đi, thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu, tựa như sẽ biến mất theo gió.
16 Mặt Từ Ngọc Mẫn ửng đỏ, có chút chột dạ cúi đầu nói: "Đồ nhi vốn định tới Lương Châu tìm sư phụ, chỉ là lại bị Long Thần Dục bắt được trên đường, cho nên liền chuyển hướng, quay về Thanh châu cùng hắn.
17 Đây mới thực là cao nhân! Có điều ngẫm lại, hắn lại nghĩ đến lời Đạo cô Vong Trần vừa nói. Chờ khi hắn thật sự nghĩ thông suốt là sao? Long Thần Dục nhíu mày suy tư, khoanh tay chậm rãi quay về thư phòng.
18 Từ Ngọc Mẫn lắp bắp kinh hãi, hoàng đế mới lên ngôi, sao lại không có hậu cung dồi dào? Vì sợ nghe được tin tức đó, nàng luôn buộc chính mình không chú ý, bởi vậy thật sự không rõ tình hình lắm.
19 Ngày kế, quả thực hoàng hậu không thể xuống giường. Long Thần Dục nhìn hữu thừa tướng lại dâng tấu đề xuất việc nạp phi, lộ vẻ đau thương nói: "Trẫm và hoàng hậu cùng chung hoạn nạn, tình cảm sâu nặng, nay nàng nghe thấy trẫm muốn đón người mới vào cung, rưng rưng đẫm lệ, muốn dứt tình với trẫm, bảo trẫm phải làm sao?" "Hoàng hậu là quốc mẫu, là mẫu nghi thiên hạ, sao lại có thể ghen tỵ không chứa nổi người khác? Vì xã tắc, Thánh Thượng phải lấp đầy hậu cung, đông con nhiều cháu.
20 Xe ngựa lảo đảo đi tới một trấn nhỏ cách xa trăm dặm, tìm đến một khách điếm lớn nhất trấn định ngủ trọ. Sau khi vào cửa, Từ Ngọc Mẫn ôm con trai bước đến quầy.
Thể loại: Nữ Cường, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 50