1 Tưởng Tốn ngồi xếp bằng trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy nhanh, tâm trạng nhảy nhót theo.
Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chằm chằm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi.
2 Xe chạy một mạch, đi qua từng hàng cây dương, lên cầu, hai bên cầu toàn là nhà máy, đi về trước nữa, lại thấy cây dương, còn có đồng ruộng và gò núi, có lúc là từng bụi xanh biếc, đôi khi là từng khoảng vàng óng.
3 Lấy từng món hành lý xuống xe, Tưởng Tốn dựa vào đầu xe. Hạ Xuyên dựa nghiêng vào hàng rào, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Tưởng Tốn đột nhiên nói: “Ê ——”
Hạ Xuyên liếc nhìn sang.
4 Phòng khách mờ tối, tỏa đầy ánh lửa đỏ, mùi củi từ cây ăn trái thoang thoảng nhàn nhạt như có như không.
Hạ Xuyên kẹp điếu thuốc lá, đứng lên, quét phòng khách một vòng, đi về phía cầu thang.
5 Buổi trưa đã uống ít bia, bia Minh Hà sản xuất trong vùng, mùi vị bình thường, nhưng có chút ít còn hơn không.
Hạ Xuyên rất lâu không đụng vào bia, trong núi cảnh đẹp không khí trong lành, ngay cả rau theo mùa cũng ngon vô cùng.
6 Tưởng Tốn ôm hai trái dưa hấu lớn, nhìn lướt một vòng mấy người đứng trong đại sảnh. Tôn Hoài Mẫn, Từ Kính Tùng, hai người anh họ, một em trai họ cùng hai người chị họ của Tôn Hoài Mẫn.
7 Tưởng Tốn quay về khách sạn Lệ Nhân, cô bé ở quầy lễ tân gọi cô lại.
“Mấy người kia ở lại rồi. ”
Tưởng Tốn hỏi: “Ở mấy đêm?”
“Nghe nói chị sẽ ở một tuần nên họ Từ nói đặt trước một tuần.
8 Ngửi được chưa…
Ngửi được rồi…
Vương Tiêu nghe không hiểu họ đang nói gì.
Cô ngồi bên cạnh Tưởng Tốn, bỗng nhiên có một cảm giác kì lạ, rõ ràng cô rất gần hai người họ, nhưng cô giống như những người lạ xung quanh vậy, cô cũng chỉ là một người xa lạ.
9 Xe nhanh chóng đi.
A Sùng dang rộng hai tay vịn ghế ngồi, nghĩ lại còn rùng mình: “Aiya… Cô Tưởng, trước kia cô là tay đua sao? Khoảng cách này nắm chuẩn thật.
10 Ban đêm Tưởng Tốn ngủ không ngon, buổi sáng thức dậy, thấy được quầng thâm nơi mắt mình. Cô rửa mặt, dùng khăn nóng đắp mười phút, quầng thâm vẫn còn.
11 De xe, quẹo cua, xe từ từ lái về phía trước.
Trên xe nhất thời không ai nói chuyện.
Một tầng hơi nước nổi lên trên kính chắn gió, ban đầu rất mỏng, trong thời gian một cái nháy mắt đã trở thành kính mờ nửa trong suốt, đường phía trước đều không thấy rõ.
12 Đi xuống đài Phù Vân, xa xa nhìn thấy một chiếc xe van đậu ven đường.
Tưởng Tốn nói: “Chiếc xe đó không thể để ở đây. ”
Hạ Xuyên nói: “Cô lái về à?”
“Anh cứ để như vậy?”
“Sao, tôi còn phải chịu trách nhiệm à? Tôi vẫn chưa tính toán việc các cô bẫy người khác đấy!”
Tưởng Tốn nói: “Nói cho rõ, không phải anh lái xe ra ngoài sao, không phải lúc lái ra còn tốt à?”
Hạ Xuyên nói: “Cô không định bắt trộm à?”
Tưởng Tốn dừng nói, lên xe.
13 Trên trời có thứ bay xuống, như mưa lại như không phải, giống sợi bông hơn, rơi vào trong ánh đèn xe, sợi bông rõ ràng hơn.
Hạ Xuyên nói: “Tuyết rơi rồi.
14 Anh ta nóng…
Giọng anh tự nhiên, không thể đứng đắn hơn được nữa, tựa như chỉ đang trần thuật một chuyện. Nếu ánh mắt anh không nhìn cô chằm chằm chuyên chú đến thế, cười không lưu manh như thế, Tưởng Tốn sẽ tin anh nóng thật.
15 “Cứu tôi với…”
Xen lẫn trong tiếng gió, truyền đến lần nữa.
Tưởng Tốn hỏi: “Nghe thấy chưa, có người kêu cứu mạng?”
“Nghe thấy rồi. ” Hạ Xuyên nhìn lướt một vòng, “Tiếng cô nghe thấy truyền đến từ đâu?”
Âm thanh lại mất, Tưởng Tốn nghi hoặc nói: “Không nghe rõ.
16 Tưởng Tốn và Hạ Xuyên nhìn nhau, cùng bước về phía bụi cây.
Bụi cây màu xanh đậm, chỗ không bị tuyết bao phủ còn có mấy tấm mạng nhện. Có một bụi cây từng bị đè qua, cành lá gãy một nửa, giày lại rơi sang bên kia.
17 Từ Linh Tuyền xuống, Tưởng Tốn chở Hạ Xuyên về thẳng biệt thự.
A Sùng chán muốn chết nằm trên sofa chơi “Lắc một cái”, kêu “tách tách” không ngừng, lắc tới lắc lui, lắc đến một người có khoảng cách gần nhất, cách chỗ này mười tám cây số, avatar là dĩa cua đồng Trung Quốc, tay A Sùng run lên.
18 Hôm sau, mưa phùn rả rích, biển sương mù phủ khắp núi.
Tưởng Tốn choàng chăn xuống giường, rót một ly nước bưng trong tay.
Nước để qua đêm, âm ấm, cô uống từng hớp nhỏ hơn nửa ly, cổ họng rốt cuộc dễ chịu hơn một chút.
19 Sau một đêm, Thạch Lâm lên đường về quê.
Còn lại bốn ngày là giao thừa, đội ngũ nhân viên trong khách sạn cũng về quê hôm nay, người ở lại chủ yếu đều là người địa phương.
20 Trấn Bạch Thông rất lớn. Một kênh đào xưa xuyên qua trấn, một bên kênh là cao ốc tiểu khu hiện đại hóa, bên kia là nhà cổ tường trắng ngói đen.
Mười một giờ sáng, tuyết đọng chưa tan, cụ Thẩm đang ngồi trước cửa nhà mình cho đứa cháu trai ăn cơm.