21 Tưởng Tốn mất ngủ. Cô móc di động ra liếc nhìn, mới mười một giờ.
Cô chơi game một hồi, lượng pin cấp báo, cho đến khi sắp không chịu được nữa thì cô mới chuẩn bị xuống giường đi lấy đồ sạc pin.
22 Giọng anh ngay bên tai cô, tựa như thì thầm, cô có thể cảm nhận rõ ràng hơi nóng anh thở ra chui vào tai cô.
Chẳng hề kiêng nể, cực kì phách lối!
Tưởng Tốn đen mặt, đẩy vai anh: “Buông ra!”
Hạ Xuyên đỡ cô, từ từ lùi ra sau một chút.
23 Mất cả hứng mà…
A Sùng vì ai đó không chịu đấu tranh mà tức giận, nhỏ giọng hỏi Hạ Xuyên: “Cậu thiếu tiền người ta à?”
Hạ Xuyên phớt lờ anh ta, bước vào quán cơm, chào hỏi người khác, cũng không để ý đến Tưởng Tốn.
24 Trên rèm in hình hoa nhỏ li ti, hơi dày, mặt trong hình như độn một lớp bông, vừa thả xuống liền che kín tầm mắt Tưởng Tốn.
Không nhìn thấy phong cảnh, chỉ nghe thấy tiếng người.
25 Đầu cầu, Hạ Xuyên xuống xe lôi đạp hỏi: “Năm ngàn?”
Tưởng Tốn kéo kéo vạt áo: “Đầu tôi nước vào mới làm. ”
Hạ Xuyên cười hỏi: “Cô sợ tôi vậy à?”
“Anh tưởng anh là ai?”
“Cô không coi tôi là ai, vậy sao không dám?”
Tưởng Tốn nghiêng đầu nhìn nhìn anh, cười một cách ngả ngớn: “Tại sao cứ muốn bao xe tôi?”
Hạ Xuyên cũng cười: “Cô nói xem?”
Tưởng Tốn không trả lời.
26 Trên đường cao tốc, chỉ có dòng xe chạy vội vã.
Tưởng Tốn lái rất vững, trong xe lại ấm áp nên A Sùng phía sau đã ngủ say.
Hạ Xuyên nhìn giờ một cái, đã lái ba tiếng.
27 Chu kì kinh nguyệt của Tưởng Tốn luôn không đều. Cô đã đi bác sĩ, giải thích đều rập khuôn. Có một dạo cô uống thuốc bắc ăn táo đỏ mỗi ngày, kết quả không có tác dụng nhiều lắm.
28 “Ở bên đó ——”
“Bắt lấy nó ——”
“Mau lên, bên đó ——”
“Đừng để chúng nó lên xe ——”
Tiếng báo động chói tai vang lên.
Mùi thuốc lá, mùi sữa tắm cũng dần tan.
29 Nhóm Hạ Xuyên chưa từng đến thành phố Kim Khẩu này bao giờ.
Xe đi theo Cao An, kẹt cả một đường, qua hai cái đèn giao thông mất mười mấy phút, còn có xe chen ngang.
30 Cô không né tránh, Hạ Xuyên hôn một cái chính diện.
Cũng chỉ một giây, tiếng chuông giao thừa vang lên. Cô nghiêng đầu, Hạ Xuyên đỡ gò má cô, xoay lại định hôn tiếp.
31 Lúc Tưởng Tốn quay lại, Hạ Xuyên đang trút hộp thuốc lá.
Cô mở cửa xe đi lên, Hạ Xuyên nói: “Còn lại một điếu. Có mang thuốc theo không?”
“Không có.
32 A Sùng cười tươi: “Đúng vậy, cậu ta cứ khuyến khích tôi theo đuổi cô, nhưng tôi là người nào chứ, tôi nghe cậu ta à?”
Tưởng Tốn lái xe, tán gẫu: “Vậy sao anh không theo đuổi?”
“Tôi cũng muốn theo đuổi chứ.
33 Savannah là kiểu xe bảy chỗ màu xám bạc, bảng số xe Hồ Bắc. Nếu như đúng là luôn đi theo họ, vậy thì ngày đầu tiên họ lên đường, cũng chính là đêm họ qua đêm ở trạm dừng chân đã đi theo rồi.
34 Hạ Xuyên nói: “Nhảy!”
Tưởng Tốn nắm lấy cửa giữ vững thân thể, la to: “Anh nhảy cho tôi!”
“Đồ đàn bà lắm mồm cái rắm!”
Tốc độ xe không khống chế được, vừa quẹo qua một khúc cua lại thêm một sườn dốc.
35 Tưởng Tốn nhìn thẳng đi tới trước tủ tivi, nói: “Ờ, ở đây chắc có bán. ”
“Không ra ngoài được. ” Không có quần áo để mặc.
Tưởng Tốn “Ừm” một tiếng, mở ngăn kéo tìm máy sấy tóc.
36 Điều hòa mở đủ nên ra khỏi chăn cũng không lạnh. Cô vén tóc, mang dép, bước qua tiền giấy phơi dưới dất.
Tối qua cô ngủ bên phía gần cửa phòng, bây giờ đi vào nhà tắm thì phải vòng qua cuối giường, giường dài hai mét, mấy bước mà thôi.
37 Thị trấn Mộc Khách chỉ cách Hà Xương hơn hai trăm cây số, nhưng trước khi lên đường Tưởng Tốn đã hỏi thăm rõ, tình hình giao thông trên đoạn đường này rất tệ, mấy năm trước không có cả đường nhựa, bây giờ đường cũng chưa sửa hoàn toàn, rất nhiều chỗ vẫn là đường cát đá và đường đất, trên đường phải vượt qua ba ngọn núi lớn, tuyến xe buýt hai chuyến mỗi ngày, một chuyến phải đi hơn bảy tiếng.
38 “Đúng là cậu ư, Tưởng Tốn?”
Đối phương có chút không dám tin, bạn bè đi chung xung quanh cũng chuyển sự chú ý từ chiếc xe bị lún sang bên này.
Tưởng Tốn sửng sốt một lúc, lập tức trở lại bình thường, chào hỏi cô ấy: “Hi!”
Người phụ nữ đối diện khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, tóc ngắn màu tím, mặc quần da bó và jacket da ngắn, dáng người xấp xỉ Tưởng Tốn.
39 Lặng ngắt như tờ, ánh sáng nhàn nhạt rải trên con đường hẹp quanh co, một con bọ đuôi kìm bay qua phía trên, đứng trên một nhành cỏ dại dài, cái chân ngắn bò mấy bước trên đỉnh nhánh cỏ, cái sừng khẽ đung đưa về phía đôi nam nữ trong xe việt dã, nhành cỏ khẽ lắc lư.
40 Tưởng Tốn la: “Là chiếc Savannah đó!”
Hạ Xuyên không hề biết trong xe đối phương có mấy người, nhưng chắc chắn sẽ không ít người hơn họ, bây giờ rõ ràng không phải thời cơ tốt để liều.