1 ‘Khu chung cư Hoa Hồng, hoàn cảnh thanh tịnh, môi trường vệ sinh sạch sẽ, tám mươi mét vuông, không gian thoải mái rộng rãi. Nội thất, máy điều hòa, internet đều có đủ cả, cần tìm người thuê chung.
2 "Cái gì, cô không phải là cô gái nhỏ sao?" Rốt cuộc Giang Hãn xoay người lại, cười như không cười nhìn Vãn Vãn, có loại xúc động muốn cười to. "Anh mới 28 tuổi, nhiều nhất cũng không quá 29 tuổi.
3 Áo mơ si nhuộm đỏ máu của cô, cô đã giặt sạch sẽ, nhưng không biết có nên trả lại cho anh hay không?Cô biết tên của anh, anh gọi là Giang Diệc Hãn. Trong trường này, chỉ cần bộ dạng nam sinh đẹp trai một chút, chính là đề tài vĩnh viễn không chán của các nữ sinh, cho nên biết tên của anh thật dễ như trở bàn tay.
4 Thật ra thì làm bạn "Ở chung" với Hạ Vi Vãn, anh cũng bỏ ra cái giá rất lớn. Tỷ như thói quen ngủ trần truồng của anh, cũng không thể tùy tiện, đầu mùa hè đã rất nóng bức, nửa đêm đi toleit, anh cũng không thể xuất hiện với trạng thái nửa thân trần, chỉ mặc quần lót, dù là đang "Mộng du" cũng phải duy trì bộ dáng thần thánh áo mũ chỉnh tề.
5 Vãn Vãn dùng tốc độ nhanh nhất thay xong quần áo, mang bóp da, vội vàng chạy ra khỏi nhà. Dọc theo đường đi, bởi vì quá mức sốt ruột, cô thiếu chút nữa vấp chân mấy lần.
6 Hơn mười một giờ, tất cảm mọi người đều cơm nước no nê. Tính tình Giang Diệc Hãn nhiệt tình ôn hòa, ai cũng có thể nói chuyện, mà trong mắt cô giống như chỉ có đống thức ăn nhìn vô cùng ngon miệng kia.
7 “A, cái túi xách trong tay cô ở Hồng Kông bán cũng rẻ lắm. ” Giang Diệc Hãn cười nói, đột nhiên chen miệng vào. Nghe được giọng nói có từ tính truyền từ sau lưng đến, là giọng nói trầm thấp của phái nam, Lương Vũ xoay người lại, trả lời, “Ánh mắt của anh cũng không tệ lắm…”Lương Vũ lại chuẩn bị bắt đầu tự biên tự diễn, đột nhiên, cô giống như bị điện giật, nhìn chằm chằm vào Giang Diệc Hãn, chỉ có thiếu điều không chảy nước miếng ngay tại chỗ.
8 Hôm đấy, sau khi anh về nhà, gõ cửa phòng cô. Cốc cốc!Anh mới gõ hai tiếng, “Ken két…” Cửa phòng đã được mở ra. “Tôi đến trả tiền lại cho cô. ” Anh dựa vào cánh cửa, không hề không lễ phép mà xông vào.
9 Vãn Vãn vừa đăng nhập trò chơi, liền thấy “Sâu róm” gửi tới một thư mời kết hôn. Cô gửi qua một dấu chấm hỏi. “Anh đang chơi một trò chơi, nếu muốn lên cấp nhanh hơn, lấy được kho báu, nếu chúng ta lựa chọn ‘Kết hôn’, thì vợ chồng có thể song tu, nhiệm vụ sẽ hoàn thành nhanh hơn! Hơn nữa, chỉ cần có nhẫn đôi, thì dù có cách nhau Thiên Sơn Vạn Thủy, chúng ta cũng có thể lập tức bay đến bên cạnh nhau chém yêu diệt ma!” “Sâu róm” thao thao bất tuyệt nói, bên cạnh cũng rât nhiều người “Kết hôn” rồi, đối với cái đường tắt này tự nhiên anh cũng cảm thấy động lòng.
10 Đời này Giang Diệc Hãn chưa bao giờ bị mất mặt như vậy, sự kiện Ô Long (quạ đen) này… Mặc dù đã che đi vị trí quan trọng… Nhưng mà, những chỗ còn lại, anh đều bị nhìn thấy sạch rồi, hơn nữa, quan trọng là, anh thật sự có lỗi với cô gái nhỏ, hại cô bị tổn thương tâm lý, hại cô suýt nữa thì bị đau mắt hột.
11 Nếu như Vãn Vãn đã nói như vậy thì tất nhiên Giang Diệc Hãn cũng không nói gì thêm nữa, nhún nhún vai, anh thức thời trở về phòng. Vốn định ngủ bù, dù sao anh cũng đã mệt đến không thể chịu được, thật sự rất cần bổ sung một chút năng lượng.
12 Nằm ở trên giường, mu bàn tay gác lên trán, Giang Diệc Hãn duy trì động tác này cực kì lâu, cả người cảm thấy mệt mỏi muốn chết nhưng mà vẫn không có cách nào nhắm mắt như cũ.
13 Anh ngồi trước chén mì, cầm đũa gắp lên một sợi trong đó, ăn một miếng, cười lạnh: “Xin hỏi đây là để cho người ăn hay heo ăn?”Chỉ một câu châm chọc nhưng lại làm cho Vãn Vãn choáng váng.
14 Ăn xong bánh ngọt, hai người lại đi dạo thật lâu, thật lâu. Không biết Giang Diệc Hãn đang suy nghĩ gì mà từ bảy giờ mãi cho đến hơn mười một giờ hai chân của anh giống như là vô ý thức, không mục tiêu đi về phía trước mà Vãn Vãn có thể cảm giác được tâm tình của anh rất sa sút cho nên vẫn không nói tiếng nào đi theo phía sau anh.
15 "Thật ra thì cô có nghĩ tới tăng tiền nhà lên một chút tương đối giúp ích được cô không?" Trong bữa ăn sáng Giang Diệc Hãn hỏi. Anh ngậm miệng không nói từ buổi sáng lúc tỉnh lại tại rạp chiếu phim, hai người đều ở trong tình cảnh lúng túng, cùng đắp một cái mền, anh dựa vào trên người mềm mại của cô thậm chí một cái tay còn vòng quanh eo cô.
16 "Xin chào. " Thần sắc Giang Thiệu Cạnh lạnh nhạt nói với cô. "Xin chào. " Chẳng qua là đối phương chỉ ngồi trước mắt thôi mà Vãn Vãn có cảm giác mình bị áp bách cực lớn làm cho cô không dám mở miệng hô hấp.
17 Dưới một cây dù, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, Giang Thiệu Cạnh cao lớn càng lộ ra khí thế hơn người. "Giang tiên sinh, thật là trùng hợp. " Vãn Vãn khó khăn duy trấn định tiếp đón anh ta.
18 "Tôi không thể bị anh phá hủy!" Danh vọng, hình tượng, những thứ này đều là cô vất vả xây dựng nhiều năm, Phó Vịnh Bội cô không thể thua trong tay Giang Thiệu Cạnh!"Nói yêu đương với em trai, sau đó ân cần ước hẹn với anh trai.
19 "Vãn Vãn, cô tới đây đi. " Trong phòng bếp, Giang Diệc Hãn đang gọi cô. "Ừ!" Cô vẫn ngồi ở trong phòng khách tùy thời đợi lệnh, nhảy dựng lên. "Rau dưa đó đều là loại già, không thể xào ăn được nữa, cũng không nấu canh được! Bên trong củ cải trắng đều là loại già rỗng ruột, không có cách nào làm thịt bò hầm củ cải, hơn nữa nếu như hầm thịt bò cách thủy, cô phải mua thịt bò nạm, mà không phải loại thịt sườn bò mắc tiền này! Mùa hè đừng mua bao tử heo, đầy mùi khai, tôi không làm món này được.
20 Ăn tối xong, Vãn Vãn “Bắt đầu làm việc”, đôi tay mịn màng vươn vào trong bồn rửa bát đầy bọt, cô cười híp mắt, bắt đầu tỉ mỉ rửa bát. Từng cái bát được cô rửa sạch sẽ, cô ca hát trong lòng, nhưng mà, tính cách của cô vốn hướng nội, cùng lắm, cũng chỉ là mặt nóng hừng hực mà dùng âm lượng chỉ mình có thể nghe được, khẽ hát.