1 Trước cửa nhà ga vắng vẻ.
Nhân viên soát vé đứng trước cửa khoang nằm từ cặp mắt hòa ái đã bắt đầu lộ ra tia X quang, nhìn chúng tôi một nhà ba người" lưu luyến không rời" mà trợn mắt đi trợn mắt lại, sắc bén tựa được với dao găm, dĩ nhiên người ta trên mặt vẫn duy trì một nụ cười nghề nghiệp, ai, đầu năm nay kiếm miếng cơm ăn cũng không dễ dàng, mọi thứ đều chỉ có thể lấy chữ "nhịn" làm đầu mà thôi.
2 Xe lửa từ từ chạy về hướng ngược lại, khách trên xe đã bắt đầu trò chuyện vui vẻ, mẹ Vũ Tắc Thiên đối xử với tôi cũng không tệ lắm, mua cho tôi vé giường dưới, không cần phải xiếc múa mạo hiểm leo cầu thang.
3 Thời gian thấm thoát, ngày tháng thoi đưa.
Chỉ chớp mắt một cái, tôi từ một sinh viên năm nhất kích động bước vào cuộc sống hoàn toàn mới mẻ đã vinh quang lên chức đàn chị năm tư lọc lõi hiểu đời, cơ bản không cần đi học, vì thế lại càng yên tâm làm một kẻ không tim không phổi tiêu diêu tự tại không mục tiêu không lý tưởng, thật ra tôi vẫn tin tưởng vững chắc cuộc sống tươi đẹp trong một lúc hồ đồ nào đó sẽ đến với mình, tuy rằng rất nhiều người nói đây chỉ là ngụy biện.
4 Vừa lúc cuối tuần này trong trường có tổ chức hội chợ tuyển dụng, dưới trời mưa lâm thâm, tôi cắn răng kiên trì đi mua một bộ váy công sở màu đen làm y phục chiến đấu, sau đó hùng dũng hiên ngang đầy khí phách chạy tới sân vận động, lần đầu tiên trong đời nhảy vào công cuộc tìm việc đầy vinh quang.
5 Nhưng mà không đợi Cổ ca ca nhà tôi từ tảng đá đi ra, tôi vào trong hội Bát quái BBS của trường đã bị làm cho tan nát cõi lòng – thì ra là Người Biện Luận bậc nhất trường W, vương tử Quách Tử Hiên có bạn gái.
6 Thật ra thì ông trời hiền lành vẫn còn chăm sóc tôi lắm, nếu không, mới vừa rồi trời còn nắng ấm áp trong xanh, vạn dặm không một bóng mây, đùng một phát mưa sa gió giật, cùng với lòng ấm ức của tôi cũng vô cùng tương xứng a!
Một đoàn học sinh vừa tan lớp chen chúc như cá đứng trước cửa tòa nhà né mưa, tôi và Hồ Điệp Phi tìm góc ít người chờ Phó Thanh Nham mang ô tới, nhìn xem, nam nhân tốt giờ mới thể hiện ra, trời mưa vẫn sẵn sàng mang ô tới không hề oán trách.
7 "Cho em 30 phút, tới ngay đại lộ Kinh Hoa số 15 toà nhà Cẩm Tú tầng 16. "Đầu dây bên kia, Nghiêu Diệp lạnh lùng khạc ra mấy lời rồi nhanh chóng cắt máy.
8 Chờ Nghiêu Diệp nằm ngay đơ ngủ như chết xong, thế giới này rốt cục cũng thanh tĩnh.
Thật ra thì Điệp Phi nói rất đúng, người đàn ông này dung nhan họa quốc ương dân đủ sức để hấp dẫn toàn bộ phụ nữ trong thiên hạ, lông mày sắc bén, mũi cao lại thẳng, đôi môi ưu nhã hơi vểnh lên cực kì đẹp mắt, dù là bị bệnh cũng không sụt giảm bớt chút vẻ đẹp nào.
9 Nếu như Lý Bạch Thái có ở đây nhất định sẽ kìm lòng không đậu mà vì tôi ca khúc: bỏ tôi mà đi, ngày hôm qua không giữ được, danh dự, bối rối trong lòng, ngày hôm nay biết bao ưu phiền – Nghiêu Diệp.
10 Trải qua một tuần lễ nước sôi lửa bỏng với mấy chiêu thức huấn luyện như địa ngục của Nghiêu Diệp, hiệu quả cũng đã bộc lộ ít nhiều.
Bây giờ chạy 800m đối với tôi mà nói cũng như ăn cơm bữa, lên cầu thang đã không còn thở hổn hển, thậm chí còn dũng mãnh vạm vỡ tới mức một mình xách 4 ấm nước nóng liền, so với cuộc đời tối tăm trước đó, quả thực là một bước tiến rõ rệt về thể lực.
11 Tôi cảm thấy tôi nên đi bệnh viện kiểm tra toàn diện luôn cho rồi, tại sao mà gần đây thị lực, thính lực lại thoái hóa đến thế chứ?Lúc trước đắc tội với yêu nghiệt đã để lại cho tôi nhiều đau khổ rồi, hôm nay còn công khai đùa giỡn cả giáo viên, việc này càng kinh hoàng hơn đúng không?Tôi tự kiểm điểm mình một phen, cuối cùng tôi cũng kết án được sự việc lần này là do diện mạo gây ra, các tên Trác Viễn Hàng môi hồng răng trắng, mặt mày nõn nà như vậy, Tiểu Chính Thái như vậy, thế mà lại là đóa hoa sơn trại kia chứ?Không biết tôi đi tố cáo có ai tới thụ lý hay không?
Đang lúc tôi há miệng miên man suy nghĩ, người đã đã vượt lên giờ chỉ còn một chấm đen, tôi có dùng hết tốc lực cũng không thể nào đuổi kịp hắn nữa.
12 Đội vô địch đại hội thể thao lần này chính là nhóm của tên tiểu bạch kiểm Trác Viễn Hàng, nhưng mà nghĩ cũng đúng, hóa ra tên này cùng nhóm với nữ siêu nhân điền kinh "vạn mét không ngã" kia, làm sao mà không thắng cho được.
13 Sau đó kỳ quái hơn là Nghiêu Diệp như thế nào mà lại cho tôi vào phòng làm việc của anh ta để học, tôi vốn cũng thấy ngại ngùng nhưng mà ở đó ấm áp, có đồ ăn vặt còn cả trà nước, tốt đẹp như thế, tôi lập tức đầu hàng.
14 Thật ra không phải tôi không biết mình gần đây ăn uống ngủ nghỉ lúc nào tâm tư cũng thất thần, có lúc đi trên đường, nhìn thấy người ta chạy bộ tôi sẽ nghĩ ngay đến người nào đó nghiêm khắc huấn luyện tôi, ăn cơm nhìn thấy hành lá cắt nhỏ sẽ nghĩ đến người nào đó nhặt hành ra, đi ngang qua khu trò chơi "công chúa Bạch Tuyết " bất giác còn dừng lại ngơ mất hồn.
15 Lộ Tử Mặc là học sinh chuyển tới trường Sơ Tam của chúng tôi, trong kí ức của tôi vẫn còn khắc sâu ngày đầu tiên gặp mặt, cậu ta mặc một bộ đồ giả tây, lúc đó cũng khá là hiếm thấy, nhất là lúc cậu ta mặt không đổi sắc tự giới thiệu "mình tên là Lộ Tử Mặc", bộ dạng thì như một vương tử lạnh lùng, chính là kiểu kiêu ngạo lãnh đạm điển hình đó.
16 Tôi nàm ì trên giường, lấy điện thoại di động ra xem. Trời, đã hai giờ sáng rồi, chỉ nhớ lại một chút thôi mà thời gian ngủ cũng bỏ lỡ luôn. Tôi nằm ngay đơ trong chốc lát, suy nghĩ vẩn vơ rồi cũng bò dậy vươn móc vuốt tới chiếc rương nhỏ ở góc tường, mở khóa ra, nên trong là một đống thứ ngổn ngang.
17 Có quân sư quạt mo Trác Viễn Hàng mặt trắng tâm đen, ngồi bên cạnh mà"châm dầu vào lửa", trái tim nhỏ bé của tôi đang yếu ớt tới cực điểm thoáng chốc "tro tàn lại cháy".
18 Qua năm mới bảy ngày tôi vội vàng xin Thái hậu ban thánh chỉ lập tức trở về trường, tấu trình lên hai lý do: một là tôi muốn chăm chỉ học tập cho tương lai sau này, tranh thủ trước khi tốt nghiệp tìm một công ty tốt để thực tập, hai là Trác Viễn Hàng cũng đi về rồi.
19 Chuyện này cũng đã vượt xa khỏi tầm dự liệu của tôi, cái kế hoạch đối sách gì đó hoàn toàn không còn tác dụng.
Nhưng mà thấy Nghiêu Diệp cười híp mắt bộ dạng rất chi là đáng đánh, trong lòng tôi lại đầy khó chịu, lập tức nhiệt huyết sôi trào, mi mắt giật giật không thèm để ý gì nữa, thừa nhận thẳng: "Không sai!Bản cô nương thích thầy, vậy thì sao chứ?"Tiên sinh Lỗ Tấn không phải cũng nói, thật sự dũng cảm mới có thể trực diện đối mặt với cuộc sống, vậy tôi cũng xem là dũng cảm một nửa rồi, cùng lắm thì bị cự uyệt, so với ngày ngày bị treo ngược nửa sống nửa chết như vậy còn tốt hơn trăm lần.
20 Ngày mười bốn tháng hai, ngày tốt xuất hành, cưới hỏi.
Tết Nguyên tiêu và lễ tình nhân đều được xem là ngày kỉ niệm có tính lịch sử của các đôi trai gái, Lâm Đại Đại tôi cũng bước lên đại lộ thênh thang cùng bạn trai tương thân tương ái rồi, quả thật có thể viết thành sách cho Lâm gia hậu bối truyền tụng về sau, con cháu tôi phải biết rằng, nữ otaku tôi đây có một mùa xuân thực sự không dễ a.