1 Cũng có một hôm tuyết rơi như thế này trong ký ức. Đó là mùa đông năm 1995, tuyết rơi cực kỳ, cực kỳ lớn. Bản tin thời sự trên tivi nói rằng thành phố E đang trải qua đợt tuyết rơi lớn nhất trong vòng 30 năm, nhắc nhở nhân dân thành phố phải chú ý an toàn, cẩn thận khi ra khỏi nhà.
2 Tiếng chuông báo hết tiết vang lên, Bàng Sảnh cũng không ngồi yên được nữa. Vương Đình Đình quay lại gọi cô: “Cua ơi Cua! Ra ngoài nghịch tuyết đi!”
“Cua” là biệt danh của Bàng Sảnh.
3 Cố Minh Tịch tháo giày tất cùng đắp người tuyết với Bàng Sảnh.
Bàng Sảnh chịu trách nhiệm bưng tuyết đến còn Cố Minh Tịch là người đắp thành hình. Cậu ngồi trên tuyết, ngả người về phía sau, thân trên và chân tạo thành một góc hình chữ V, hai chân nâng cao liên lục ghìm giữ những khối tuyết được Bàng Sảnh đưa tới, dần dà cậu cũng đắp được thân của người tuyết nhưng không cao lắm, trông cứ tròn tròn thấp thấp.
4 Bàng Sảnh tay chống cằm ngồi xuất thần trước bàn học. Cô đang nghĩ đến câu Cố Minh Tịch nói trên đường, cậu bảo bố cậu cảm thấy con trai làm mình thấy xấu hổ.
5 Mấy ngày đi chân trần trên tuyết làm da chân Cố Minh Tịch bị nứt nẻ, điều này khiến cậu hết sức buồn phiền.
Bốn mùa trong năm cậu ghét nhất mùa đông, bởi lẽ mùa đông phải mặc nhiều quần áo làm cậu thấy bất tiện khi làm việc bằng chân, lại không thể tự cởi hay mặc đồ.
6 Đúng là đã rất nhiều lần Bàng Sảnh nói không muốn ngồi cùng bàn với Cố Minh Tịch. Nhất là sau khi vào lớp ba, lũ trẻ bắt đầu cao lên làm cô giáo Lê phải thường xuyên điều chỉnh chỗ ngồi.
7 Nguyên Phi là ngôi trường trung học đã tồn tại từ rất lâu, bao gồm trường cấp hai và trường cấp ba nằm biệt lập. Đa số học sinh của trường tiểu học Cầu Tri sẽ được chuyển lên trường trung học Nguyên Phi, số khác có thể đi học ở trường trung học tư thục hoặc đóng một khoản tiền lớn để được học ở những trường khác có chất lượng cao hơn.
8 Nếu đưa cho các nữ sinh của trường tiểu học Cầu Tri một bảng điều tra với câu hỏi là nam sinh nào đặc biệt nhất trường. Tám, chín mươi phần trăm họ sẽ trả lời là: dĩ nhiên là Cố Minh Tịch rồi.
9 Trên đường về nhà sau giờ tan học, rõ ràng trời rất đẹp nhưng Bàng Sảnh lại có cảm giác một đám mây đen nặng trĩu đang đè lên đầu mình. Cô nhăn nhó mặt mày, than vắn thở dài, chỉ tiếc mình không bị ngã trên đường, gãy chân phải vào bệnh viện thì mới có khả năng không bị bố mẹ mắng.
10 “Sai một ly đi một dặm”, giờ đây Bàng Sảnh cuối cùng cũng hiểu được hàm ý của câu nói này, cô thấy bản thân đúng là kẻ ăn no rửng mỡ, ban ngày ở lớp chịu sự tra tấn của giáo viên còn chưa đủ, tối đến còn chạy sang nhà Cố Minh Tịch để bị ngược đãi.
11 Trước ngày lễ Giáng sinh, Bàng Sảnh, Vương Đình Đình và Chương Úy rủ nhau đi mua thiệp Noel ở khu phố bán sách và đồ dùng văn phòng phẩm. Cửa hàng nào cũng chất đầy bao la những tấm thiệp, bon chen trong đám đông, ba cô gái cẩn thận chọn lựa từng cái một.
12 Không bao lâu sau hội diễn văn nghệ là thời gian của kỳ thi cuối học kỳ.
Bàng Sảnh vô cùng lo lắng bởi dù sao cuộc thi này cũng sẽ xếp hạng thành tích của cả khối.
13 Bàng Sảnh rời khỏi văn phòng, dọc theo hành lang trở về lớp học. Đi được một lúc, cô không kiềm chế được liền bật khóc.
Đang giờ tan học, từng nhóm học sinh sau khi đã biết thành tích cuối kỳ của mình đi ngang qua cô, người vui, người buồn, ríu rít vừa đi vừa nói chuyện, đôi khi còn có người tò mò nhìn cô.
14 Trong căn phòng yên ắng, Bàng Sảnh nhìn vào mắt Cố Minh Tịch. Cô chợt nghĩ, suy cho cùng chuyện gì đã xảy ra trong mấy năm nay mà lại khiến cho cô và Cố Minh Tịch khó xa rời nhau đến thế?
Đầu tiên khi họ cùng đi học, Bàng Thủy Sinh nhắc nhở Bàng Sảnh hết lần này đến lần khác: “Sảnh Sảnh, con là em gái của Minh Tịch, Minh Tịch không có tay, nếu bị các bạn bắt nạt, con phải nói với cô giáo, về nhà phải nói với bố.
15 Trong kỳ thi giữa học kỳ hai lớp bảy, Bàng Sảnh bị tụt hạng, cô chỉ giành được vị trí thứ ba mươi bảy trong lớp, dĩ nhiên không tránh khỏi bị Bàng Thủy Sinh mắng cho một trận, may mà không bị đánh.
16 Tan học Bàng Sảnh và Tôn Minh Phương cùng đi xuống cầu thang. Tôn Minh Phương nhỏ nhắn, hướng nội, là bạn học ngồi đằng trước cô nàng Bàng Sảnh tùy hướng trong mấy tháng trở lại đây, mặc dù vậy, quan hệ của hai cô bé tương đối tốt.
17 Lúc ngồi xem tivi cùng Bàng Thủy Sinh, Kim Ái Hoa hỏi chồng: “Anh tính chuyển nhà thật à?”
Bàng Thủy Sinh trợn mắt, “Đâu có. ”
“Vậy mà anh còn làm đơn?” Kim Ái Hoa thực sự không sao giải thích nổi: “Lại còn nói với Sảnh Sảnh như vậy.
18 Cố Minh Tịch đi một vòng quanh nhà vệ sinh nhưng không tìm thấy băng vệ sinh của mẹ ở ngăn kéo tủ chứa giấy vệ sinh.
Bình thường Lý Hàm rất chú ý đến những chuyện này, chị luôn tích trữ rất nhiều đồ dùng cần thiết của mình, đồng thời cũng không bao giờ ăn mặc hở hang trước mặt con cái.
19 Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch lên lớp tám.
Bài vở nhiều hơn vì phải học thêm hai môn lý và hóa. Như một người sinh ra để học hành, càng ngày Cố Minh Tịch càng học giỏi.
20 Kể từ sau khi được Bàng Thủy Sinh đặt tạp chí “Vua Manga” từ năm lớp bảy, Bàng Sảnh không những không thể rời mắt mà ngày càng chìm sâu hơn. Một cuốn tạp chí cô có thể xem đi xem lại nhiều lần không biết chán.
Thể loại: Đam Mỹ, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 15