41 Thấy bình nước truyền của Cố Minh Tịch sắp hết, Bàng Sảnh toan đi gọi bác sĩ thì một cô nàng y tá trẻ đã bước đến. Nhận ra Bàng Sảnh ngồi cạnh cứ nhìn chằm chằm lúc mình đổi một chai nước truyền khác, cô y tá bèn hỏi: “Em làm bạn của cậu bé này hả?”
“À, vâng ạ.
42 Những ngày nghỉ tiếp theo, Bàng Sảnh không còn gặp Cố Minh Tịch một lần nào nữa. Tranh thủ lúc bố mẹ đi làm, Bàng Sảnh gọi điện tới cho cậu, Cố Minh Tịch kể với cô là Lý Hàm đã trở lại vào buổi tối cậu về cùng bố.
43 Cậu nói: “Rồi. ”
Hai mắt Bàng Sảnh lập tức mở to hết cỡ, cô hoàn toàn không ngờ Cố Minh Tịch lại đưa ra câu trả lời như vậy. Lúc ở trường, gần như cô luôn kè kè bên cậu từng giây từng phút, hoàn toàn chẳng nhận ra cậu có tình cảm với bất kỳ bạn nữ nào.
44 Cố Minh Tịch nhớ lại hồi còn nhỏ, khoảng bảy tám tuổi, đám nhóc trong khu tập thể Kim khí nghịch ngợm không hiểu chuyện, có vài đứa cũng bắt nạt cậu. Ví dụ như hai đứa Trương Giai Kỳ và Phó Lượng xưa nay vẫn “đối nghịch” với cậu.
45 Bàng Sảnh ngồi ở góc cuối cùng của lớp học, ngồi cạnh tiểu Trần - người ngồi cùng bàn với Tiêu Úc Tĩnh, hai người không thân thiết nên chỉ nhìn nhau bằng ánh mắt ngượng ngùng, cũng chẳng có chuyện gì để nói.
46 Cố Minh Tịch thẫn thờ.
Lý Hàm đứng dậy, hất hàm với Cố Quốc Tường đầy khiêu khích: “Tôi đồng ý đấy, thì sao? Tôi cho phép thằng bé đấy!”
“Cô có bị điên không?!” Cơn giận của Cố Quốc Tường không hề thuyên giảm, “Tại sao cô lại cho nó đi quay những chương trình kiểu này!? Thế này thì vẻ vang lắm hả? Hay ho lắm hay sao? Lại còn để cho bàn dân thiên hạ trong cái thành phố này biết?! Rốt cuộc cô nghĩ gì vậy?”
“Anh đã quên chuyện xảy ra khi Minh Tịch xin vào cấp hai, cấp ba rồi hay sao?” Lý Hàm lớn tiếng gào lên, nước mắt trào ra khỏi khóe mi, “Rõ ràng thằng bé đủ điểm vậy mà không qua được vòng phỏng vấn! Còn cả Quảng Trình và Cửu Trung nữa! Hai ngôi trường đó đều không nhận thằng bé vì nó không có tay! Đây mới là những trường học ngoại trú! Sau này học đại học còn phải ở ký túc xá! Minh Tịch đi học sẽ phiền phức hơn nữa! Anh có thể đảm bảo ngôi trường mà Minh Tịch thích sẽ không từ chối nó vì hai cánh tay đã mất không? Anh có thể đảm bảo một trăm phần trăm không?”
Chị kéo Cố Minh Tịch lại trước mặt Cố Quốc Tường: “Anh nhìn cho rõ đi! Cố Quốc Tường! Cố Minh Tịch là con trai chúng ta! Nó đã mười bảy tuổi rồi! Anh nhìn mắt nó, mũi nó, vóc dáng của nó đi! Nó là con trai anh! Nó có giống anh hay không? Tôi thực sự không hiểu tại sao anh lúc nào cũng nghĩ nó làm anh mất mặt! Minh Tịch đã giỏi lắm rồi! Anh rốt cuộc còn muốn gì ở nó nữa?”
Lý Hàm rất ít khi to tiếng với Cố Quốc Tường như vậy, chị ra sức đẩy Cố Minh Tịch vào người Cố Quốc Tường.
47 Lại một lần nữa Bàng Sảnh không thể chuyên tâm vào tập đánh bóng bàn. Sau một trận thi đấu với Trịnh Xảo Xảo, Tạ Ích – người theo dõi từ đầu đến cuối yêu cầu cô dừng lại: “Cua, cậu đừng đánh nữa, nếu có việc thì về trước đi, không cần lãng phí thời gian ở đây đâu.
48 Cố Minh Tịch ngồi trên khán đài bên sân thể dục, lúc này các bạn cùng lớp cậu đang học giờ thể dục, giáo viên đôn đốc các bạn nữ tập nằm xuống ngồi lên còn con trai thì chơi bóng rổ gần đó.
49 Vừa ngước lên Cố Minh Tịch đã thấy ngay khuôn mặt giận sôi máu của Bàng Sảnh, đứng sau cô không xa là Tạ Ích đang dắt xe đạp, còn chiếc xe của Bàng Sảnh thì đã nằm rạp trên mặt đất.
50 Cố Minh Tịch đi theo Bàng Sảnh xuống phòng học của lớp 10A8 ở tầng dưới. Tạ Ích xách cặp của Cố Minh Tịch đi ra với đôi mắt thấp thoáng nụ cười. Thấy cậu, Cố Minh Tịch thoắt đỏ mặt.