1 “Đừng xem tôi chỉ là một con cừu, sự thông minh của loài cừu thật khó tưởng tượng, trời có cao tới đâu, tình cảm cũng vô cùng dạt dào…” Nhạc chuông điện thoại reo liên hồi, chủ nhân của nó vẫn không có ý muốn nghe, ngửa cổ sục ọc ọc mấy tiếng: “Phù…” Một đám bọt kem đánh răng nổi trên bồn rửa mặt, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ nở một nụ cười xấu xí trước gương, một chút bọt kem dính bên mép, từ trong cổ họng phát ra vài câu tinh nghịch: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
2 Lên đến tầng mười sáu, Tô Duyệt Duyệt ngồi chờ ở phòng tiếp đón, nhìn thấy trên giá sách có tạp chí mới liên quan đến Tập đoàn JS, cô bước lại xem, lật bừa mấy trang, uống thêm một ít nước ấm.
3 Tô Duyệt Duyệt vẫn còn đang suy nghĩ, Quản lý Tiêu đã đưa bản hợp đồng đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Người khác thì không nói tới, chỉ nói đến Giám đốc bộ phận Quản lý hợp đồng Kevin Song - Tống Dật Tuấn, anh ấy làm việc tại JSCT sáu năm mà giờ đã là giám đốc bộ phận rồi.
4 Sau khi ăn tối xong, Tô Duyệt Duyệt bảo Mèo con về nhà trước, trời đã tối, tuy tình hình trật tự trị an của thành phố A không tồi nhưng một người phụ nữ một mình lái chiếc Smart trên đường cũng dễ khiến người khác chú ý.
5 Thứ Hai, Tô Duyệt Duyệt dậy rất sớm, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cô đến làm việc tại Tập đoàn JS, tuy sơ đồ của đường đi đã sớm phác thảo trong đầu rồi nhưng đây là lần đầu tiên thực hiện nên khó tránh khỏi sự lúng túng.
6 Lời nói của Như An Tâm tuy ngữ điệu không cao nhưng giọng trách móc đó cứ vang lên bên tai Tô Duyệt Duyệt không dưới bốn lần, cho đến khi Tiểu Nhuệ lầm rầm nói vài câu gì đó thì cô ta mới yên lặng ghi chép cẩn thận.
7 Thời gian tan sở là năm rưỡi, Tô Duyệt Duyệt tắt máy vi tính về nhà đúng giờ. So với buổi sáng, mật độ giao thông trong giờ tan tầm cũng không hề thua kém, thậm chí thời gian dịch chuyển còn lâu hơn một chút.
8 Sáng hôm sau, đúng bảy giờ ba mươi tám phút, Tô Duyệt Duyệt đã đứng sẵn ở cổng đợi chiếc ô tô Polo màu đen của Doanh Thiệu Kiệt, do hôm nay đi chung xe nên cô ăn mặc đẹp hơn hôm qua một chút, áo khoác trắng, khăn quàng cổ hồng, khiến cô trông rạng ngời, tươi tắn hơn.
9 Tô Duyệt Duyệt nghĩ Doanh Thiệu Kiệt đúng là chẳng có chút lịch sự nào, tuy quan hệ với Tống Dật Tuấn có vẻ rất tốt nhưng họ vừa ngồi xuống thì anh ta đã nhanh nhanh chóng chóng bỏ đi, dường như có phần hơi quá đáng.
10 “Ôi, cứ nghĩ chuyên viên quản lý hợp đồng là một công việc rất tuyệt, giờ mới biết nó chẳng khác gì việc làm đơn đặt hàng. Anh thử nói xem, khi anh phát hiện ra sự thực và trong mơ khác nhau vời vợi, anh còn có thể vui vẻ được không? Có khi nào anh cũng thấy buồn chán không?” “Con, con gái, làm làm việc đó, rất tốt.
11 Tiếng kêu đau đớn vang lên khắp khu biệt thự, Tô Duyệt Duyệt cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nắm chặt đôi tay lạnh ngắt của Mèo con. Vì đau quá, Mèo con cũng bấu chặt lấy tay của Tô Duyệt Duyệt, móng tay hằn in trên da thịt cô.
12 “Anh đừng nói năng hồ đồ như vậy, Mèo con là bạn tốt nhất của tôi, hai người họ yêu nhau từ thời đại học. Sao có thể sảy thai được chứ?” Tô Duyệt Duyệt rất muốn biện hộ cho người bạn thân của mình.
13 Sáng sớm Chủ nhật, Tô Duyệt Duyệt đã đi đến bệnh viện, nhưng điều khiến cô bất ngờ là Mèo con đã xuất viện rồi. Hỏi y tá tình hình Mèo con như vậy sao xuất viện sớm thế, y tá chỉ mỉm cười, nói: “Tôi không phải là bác sĩ, làm sao tôi biết được, bệnh nhân yêu cầu xuất viện thì cho xuất viện thôi.
14 “Cô thấy đỡ hơn chưa?” “Đỡ nhiều rồi ạ!” Sau khi ăn xong, Tống Dật Tuấn mặc kệ những ánh mắt đang đổ dồn về phía hai người họ, dìu Tô Duyệt Duyệt trở về văn phòng nhưng văn phòng không giống như ở nhà ăn, những người ở đây Tô Duyệt Duyệt đều quen hết, ánh mắt của những đồng nghiệp cùng phòng đổ dồn lại sẽ gây nên “sức công phá” vô cùng lớn.
15 Tống Dật Tuấn cảm thấy hơi mơ hồ, hành động đập bàn nói “chết rồi” của Tô Duyệt Duyệt rõ ràng là có hẹn hoặc sắp xếp trước, nhưng câu sau lại nói mình bận chút việc.
16 Ba ngày sau đó, văn phòng vắng mặt Tống Dật Tuấn nên đã thiếu hẳn sự nghiêm túc, mọi người có phần thoải mái hơn, mặc dù Tô Duyệt Duyệt vẫn chưa thoát khỏi sự bận bịu như ngày đầu tiên nhưng cũng đã dần quen với công việc.
17 Tô Duyệt Duyệt đang định trách móc hành động bộc phát của Doanh Thiệu Kiệt nhưng anh ta giống như người điên, đã quên mất cô gái ở phía sau xe, cũng quên mất Bồn tắm nhỏ đang run rẩy sợ hãi nhìn mình, chỉ chú ý khởi động xe và vào số.
18 Khi Tô Duyệt Duyệt chạy ra ngoài, sự căng thẳng đã giảm bớt đi nhiều, mặc dù chiếc xe Polo màu đen bị chiếc BMW che khuất nhưng từ vị trí chéo này cô vẫn có thể nhìn thấy đầu xe.
19 Sáng sớm thứ Hai, sau khi Tô Duyệt Duyệt đến văn phòng, trong lòng băn khoăn không biết có nên nhắc Shelly gửi thư ình hay không thì không thấy bóng dáng Shelly đâu, hỏi mấy người trong phòng Quản lý hợp đồng, chỉ có Vu Tiểu Giai nói là Shelly đã đi họp, còn họp ở đâu thì cô ta cũng không biết.
20 Hai phút vào nhà vệ sinh, ba phút nghe anh nói việc gấp, câu này khiến Doanh Thiệu Kiệt sững sờ không biết phải bắt đầu từ đâu. Thoạt nghe thì có vẻ cô rất coi trọng anh, dù sao cũng coi trọng anh hơn việc đi vệ sinh.