21 Tối hôm qua, anh có nói, nếu buổi sáng anh dậy sớm được, sẽ nấu cháo cho tôi. Vừa rời giường, tôi liền nhìn thấy một bát cháo trên bàn. Tôi nếm thử một miếng, hương vị đậm đà ấm áp, tan ra ở trong khoang miệng, quấn quanh đầu lưỡi.
22 “Cô à, cô cũng đến tham gia buổi gặp mặt chân nhân tú sao? Cô thích chơi game à, game mà cô chơi tên là gì vậy? Có lẽ chúng ta đã từng gặp nhau trong biển ‘Du’ mênh mông rồi!” Sâu Róm lấy can đảm ngăn cô lại, có vẻ rất muốn làm quen với cô.
23 Trong quán ăn vặt, Giang Diệc Hãn gọi một chén sủi cảo, Vãn Vãn gọi một ly kem, còn Lương Vũ thì gọi một ly nước ép hoa quả. Ba người bọn họ ngồi ở một bàn, bởi vì Lương Vũ không có thái độ quá tốt với sâu róm, sâu róm và người bạn Trúc Can của mình một bàn.
24 Vốn Lương Vũ không muốn đi, Vãn Vãn lại kéo kéo ống tay áo của cô, nhỏ giọng dùng âm lượng chỉ có hai người các cô có thể nghe được, "Làm ơn đưa trang bị cho sâu róm.
25 Sáng sớm hôm nay, chưa đến bốn giờ mà Giang Diệc Hãn đã rời giường ra cửa, bởi vì cần phải lén điều tra một việc. Phần lớn người Ôn Thành đều thiên về suy nghĩ mê tín, đặc biệt là người có tiền.
26 Biết được tin tức này làm cho Vãn Vãn kích động không ngừng. Cùng nhau ăn cơm tức là đại biểu cho việc cô có thể được ăn thức ăn do anh làm! Tâm tình Vãn Vãn sung sướng, mặt mày giãn ra, cười híp mắt bởi vì anh mà rất nhiều tâm tình giấu kín đều được gợi ra.
27 Mới không bao lâu mà trong Thành phố Ôn đã xảy ra một sự kiện lớn, công việc của Giang Diệc Hãn quả thực cũng gặp ít nhiều phiền toái. Hôm đó hai chiếc xe buýt đường dài đang chở khách tông vào nhau ở trên cầu, ban đầu chỉ là tông vào đuôi xe bình thường nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà chiếc xe phía sau chạy với tốc độ quá nhanh vào thời khắc mấu chốt phanh lại không ăn làm cho xe buýt phía trước phải chịu lực quá mạnh đâm vào vòng bảo hộ bốc cháy sau đó hai chiếc xe đều rớt xuống sông.
28 Vãn Vãn vội vàng chạy tới cục cảnh sát, chị họ Dư Vấn thấy vẻ mặt cô quá mức lo lắng cho nên tự mình lái xe đưa cô tới. Bên ngoài trời mưa phùn lâm râm, chị họ Dư Vấn còn chưa dừng xe lại mà Vãn Vãn đã muốn mở cửa nhảy xuống.
29 Vãn Vãn gọi điện thoại cho Lương Vũ trước, nhưng mà lại không gọi được, bởi vì quá lo lắng, cô gọi luôn cho Diệp Thần. Thành thật mà nói, số lần cô gọi điện thoại cho Diệp Thần đã ít lại càng ít hơn, tính cách của cô vốn hướng nội, rất sợ và cũng không có thói quen nói chuyện với người khác, công việc có gì cần, bọn họ đều bàn bạc luôn ở công ty.
30 Giang Diệc Hãn bước ra từ trong cục cảnh sát, hít thở không khí tự do. “Cảm ơn Hứa lão đại, em biết ngay, năng lực của anh tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.
31 Giang Diệc Hãn gõ cửa phòng, một lúc lâu sau, Vãn Vãn mới nhô đầu ra, hai mắt của cô hồng hồng, rõ ràng là mới vừa khóc xong. Trên thực tế, ngay lúc anh đánh đánh người ngài cửa, tiếng khóc của cô như đang tấu nhạc, để cho anh càng đánh càng hăng say.
32 Vãn Vãn sắp đến giờ tan tầm, cũng bởi vì tâm tình vô cùng vui vẻ, hôm nay cô không hề mắc phải lỗi sai nào. “Siêu thị nhỏ bên cạnh chuẩn bị nhượng lại, tôi cảm thấy chị có thể cân nhắc đem bên đó nhập lại làm một với nhà thuốc chúng ta, đồng thời có thể bán một chút đồ dùng cần thiết cho trẻ em, như sữa bò non, sữa bột phòng ngừa tiêu chảy, còn có thể gia tăng thêm các loại thuốc khác…” Chị họ Dư Vấn cực có đầu óc buôn bán nói.
33 Cùng sống chung dưới một mái nhà, có một vài chuyện đã xảy ra chút thay đổi, hơn nữa một khi vạch trần, rất khó tránh khỏi lúng túng. Mặc dù anh đã tận lực giảm thương tổn đến mức thấp nhất.
34 Trên Đại Kiều có nhiều xe cộ qua lại, xe lưu thông nhanh như vậy nên tạo ra những tiếng động ầm ĩ. Lúc lái xe ngang qua thì không cảm giác được, nhưng khi Giang Diệc Hãn đi bộ trên Đại Kiều, cảm giác chỗ sàn cầu xảy ra chuyện không may lay động có chút lợi hại.
35 "Cứu mạng, cứu mạng. . . . " Giang Diệc Hãn nghe được tiếng cầu cứu yếu ớt. Tầm mắt của anh liền nhanh chóng nhìn quanh bốn phía một lần, chỉ thấy bên cạnh bờ sông, cách chỗ anh không xa nằm một bà lão đã hơi thoi thóp/ Nước sông không ngừng tràn qua thân thể tái nhợt của bà, nhìn dáng dấp giống như là rớt vào nước nên được thủy triều đánh dạt lên bờ.
36 Giang Diệc Hãn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện. "Con bé đau đến lăn lộn nãy giờ, bác sĩ mới vừa chích thuốc an thần cho nó, để cho nó có thể ngủ an ổn một giấc.
37 Vốn anh nên chăm sóc Vãn Vãn, nhưng gần đây công việc anh thật sự không cho phép xin nghỉGiang Diệc Hãn đến tòa soạn, khi nhìn thấy chỗ ngồi của mình có người không nên gặp thì sửng sốt một chút.
38 Đây chính là tình yêu bảy năm của anh? Rốt cuộc là anh đã từng bị mù mắt, hay là cô ta trở nên quá đáng sợ? Tình yêu thời học sinh đều rất đơn thuần, rất tốt đẹp, một đoạn tình cảm có thể qua bảy năm, đại biểu quý trọng lẫn nhau.
39 Giang Diệc Hãn đón Vãn Vãn xuất viện. Lúc trở lại căn nhà này một lần nữa thì quan hệ giữa hai người bọn họ đã trở nên khác biệt. "Về sau bữa tối mỗi ngày sẽ tiếp tục do anh phụ trách, em phụ trách ăn chơi là được!" Mới sáng ra bạn trai mới đã vì cô mà ở phòng bếp bận bịu không nghỉ: "Anh sẽ không giống như trước kia không muốn chịu trách nhiệm nữa, về sau mỗi ngày đều sẽ cố gắng về nhà cùng em cơm tối, ít nhất bảo đảm mỗi tuần từ sáu ngày trở lên! Về phần mua thức ăn, rửa chén, tạm thời đều do anh làm, chờ thân thể của em khôi phục rồi mới nhắc đến!"Trước kia anh không muốn chịu trách nhiệm? ! Nhưng về sau anh sẽ thật sự cố gắng mỗi ngày đều cùng cô ăn cơm tối? Vãn Vãn cảm thấy rất vui mừng.
40 Lúc chạng vạng, trời đổ mưa to. "Hôm nay cô gái đó không có tới nhỉ?" Vừa lái xe chở anh đi, đồng nghiệp Nhãn Kính Nam vừa nhạo báng anh. "Cô ta có tới hay không thì công việc ở đây của tôi đều phải tiếp tục, khác nhau ở chỗ nào? !" Anh xem thường nói.