81 Năm ngày trước. Vãn Vãn ngay cả thở cũng không dám, cô vội vàng úp sấp vào vách tường. Bây giờ, cô tiến lùi đều khó. Cả người Giang Thiệu Cạnh tản ra chướng khí màu đen, khuôn mặt có chút hung tàn.
82 Bởi vì Diệc Hãn đột nhiên xuất hiện, cả ngày Vãn Vãn đều ở đây ngẩn người. "Sau khi xưởng in ấn của chúng ta mua vào bộ thiết bị sản xuất mới này, sẽ lập đưa vào hoạt động, thiết bị mới có thể đơn giản hoá quá trình sản xuất, nâng cao tốc độ in ấn, dự tính sang năm giá trị sản lượng của xưởng in ấn chúng ta có đạt mức 30%.
83 Vãn Vãn ở trong phòng sửa sang lại văn bản tóm tắt lại hội nghị hôm nay. Những thứ này vốn là do thư ký làm, nhưng mà, chỉ cần không gấp, có thể không cần để cho nhân viên làm thêm giờ, cô đều sẽ không yêu cầu quá hà khắc.
84 "Giang Thiệu Cạnh, anh đừng làm loạn!" Vãn Vãn lập tức giãy này, phòng bị mà nhìn chằm chằm vào Giang Thiệu Cạnh. Sức quyến rũ của cổ phần Hạ thị rất lớn, tôi từ sớm đã có hứng thú, cho nên, tôi không ngại trở thành người kia.
85 "Giang Nhị thiếu, có phải nhức đầu hay không? Muốn uống trà giải rượu sao?" Một gương mặt khác sáo, là trợ lý của Tống tiểu thư. Anh trầm mặc một phút, đỡ người, ngồi dậy, "Tiện tay" rút bàn tay mình ra khỏi bàn tay nhỏ bé mềm nhũn kia.
86 "Xưởng in ấn hoạt động như thế nào?" Rốt cuộc anh cũng phá vỡ trầm mặc. "Rất tốt, mấy ngày nữa em sẽ nói phòng tài vụ đưa bảng cáo cáo đến cho anh xem qua một chút.
87 Vãn Vãn đến Yến Thiên Hạ đã là thời gian nghỉ trưa, trong đại sảnh chỉ có tiểu thư lễ tân. "Cô ở phe đại thiếu hay nhị thiếu?" Hai nữ nhân viên chỗ quầy tiếp tân thừa dịp mọi người tan việc, ở đó len lén rỉ tai.
88 Giang Thiệu Cạnh biết mình đã khiến cho các nhân viên chú ý, nhất thời trở thành nhân vật tiêu điểm. Trong hiệp nghị của anh ta và Vãn Vãn đã viết rõ hôn nhân của bọn họ chỉ cho một người là Giang Diệc Hãn nhìn còn về phần những người khác? Nhất định phải giữ bí mật.
89 Lầu cuối đều là khu làm việc của Giang Diệc Hãn, cách phòng thủy tinh rộng rãi sáng sủa đều là phòng trợ lý, phân thành tám ô, làm việc bận rộn bên ngoài là khu hành chính của nhân viên.
90 Sau khi cô ăn cơm trưa xong, Giang Diệc Hãn thấy sắc mặt của cô vẫn không được tốt lắm liền dẫn cô vào phòng ngủ của mình nghỉ ngơi. "Một tuần có bốn buổi tối anh đều ngủ lại trong phòng làm việc.
91 "Thật ra thì, anh không phải cần phải tiễn em. ""Vốn là tạm thời có chút việc, nhưng bây giờ không có, vừa lúc tan việc thuận đường cùng nhau về nhà nghỉ ngơi.
92 Quả nhiên cảnh đêm ngoài cửa sổ cực kì đẹp. Mùi vị nồng đậm của canh nấm hương được nấu bằng loại thịt cực kì non mềm cùng với tôm tươi và chanh, bánh ngọt làm bằng gan ngỗng, một ly kem nhỏ.
93 Vãn Vãn không kịp kêu lên một tiếng, đã bị Giang Thiệu Cạnh như đá lớn cúi xuống, hung hăng hôn lên. Nụ hôn này tràn đầy tức giận, đến mức cuồng dã, mãnh liệt, thậm chí cứng rắn cạy môi của cô ra.
94 Tình huống như thế. . . . "Em không muốn hẹn hò, em muốn ngủ. " Vãn Vãn nhẹ giọng nói lên yêu cầu của mình. Bây giờ là cuối tháng mười hai, hiện tại cũng sắp rạng sáng rồi, bên ngoài trời đông giá rét, ai lại có tâm tình đi hẹn hò? Hơn nữa ngoại trừ những điều khoản ở trong hiệp ước thì cô cũng không muốn xuất hiện cùng với Giang Thiệu Cạnh ở bên ngoài.
95 Đều là bởi vì em!Những lời này nhấc lên một trận động đất trong lòng Vãn Vãn, có ý gì, có ý tứ gì?Vãn Vãn kinh hoảng mở to mắt, giật mình ngước mặt lên nhìn anh.
96 Nói xong, Giang Diệc Hãn thắt dây an toàn thật chặt. Xe vừa bắt đầu chạy đã giống như mọc cánh, chạy như bay trên con đường lớn. Dọc theo đường đi, đài phun nước khổng lồ tỏa sáng rực rỡ ở trong màn đêm, đẹp không sao tả xiết.
97 Cô giống như thật lâu, thật lâu không có cảm giác ngủ ngon như vậy rồi. Từ khi chia tay đến bây giờ, ở trong giấc mộng nửa đêm, cô thường thường sẽ nằm mơ, mơ thấy ôm anh, gối lên vai anh ngủ, mơ thấy lại nghe được tiếng tim đập quen thuộc kia, sau đó tỉnh dậy lần nữa, bên cạnh trống vắng lạnh lẽo khiến cô ngẩn người đến trời sáng.
98 Trong phòng hơi thở động tình ngọt ngào ngây ngấy làm người ta mắc cỡ, lúng túng. Anh ôm thật chặt lấy cô cho đến khi hô hấp của mình dần dần trở lại bình thường.
99 Vãn Vãn giống như biến mất khỏi thế gian!Đêm hôm ấy, rốt cuộc cảm thấy lỗ tai không còn cảm giác nóng nữa, Giang Thiệu Cạnh quay đầu lại, nhưng lại phát hiện phía sau không có một bóng người.
100 Đêm 30, gần mười hai giờ. Bất tri bất giác, bọn họ đã ở Thanh Đảo được 23 ngày. Ngành ăn uống ở Thanh Đảo, thành phố Ôn và Thượng Hải khác nhau, gần tới cuối năm thì các quán ăn nhỏ ở Thanh Đảo buôn bán không thịnh vượng, ngược lại đều đóng cửa nghỉ ngơi.