1 Một gian nhà tranh tàn tạ, một giường gỗ cũ kỹ không chịu nổi sức nặng, một ngọn đèn dầu chập chờn ánh lửa u tối, một tấm bài vị có viết “Vong phu Võ Đại Lang” được thờ cúng trên giá gỗ cũ nát.
2 Dưới bầu trời mờ mịt, một cây cầu dài do xích sắt cùng ván gỗ dày nặng tạo thành, ngang qua trên hai bờ sông. Cây cầu dài này, đó là con đường nhất định đi thông âm phủ — cầu Nại Hà!Bên này cầu Nại Hà, tiếng gió rả rích, quỷ ảnh vồ chộp, linh hồn du đãng bay tới từ bốn phương tám hướng; bên kia cầu Nại Hà, đình đài lầu các, cỏ xanh rậm rạp, hoa Bỉ Ngạn đỏ tươi như máu theo gió lay động mỹ lệ câu hồn đoạt phách.
3 Ý thức Khổng Tử Viết chưa hoàn toàn tỉnh táo, trong mông mông lung lung cảm giác được dường như có thứ gì đó đang chọc vào cái cằm hoàn mỹ duy nhất của cô.
4 Khi bóng đen kia rơi xuống, Khổng Tử Viết theo bản năng co lại thân rắn, cảm giác bóng đen kia trượt xuống từ người cô trong nháy mắt, dường như đã bắt lấy người cô.
5 Trong Vệ Vương phủ treo đèn ngọc lưu ly, bóng trúc xanh xếp thành hàng, tùng bách lay động đu đưa, phía trên ngói sáng ánh trăng nghiêng, cầu nhỏ phía dưới nước chảy khẽ ngâm nga.
6 Bởi vì có chỉ thị của Vệ Đông Li, cho nên bọn thị vệ không hề giữ mồm giữ miệng, mà đem chuyện Như mỹ nhân cùng Phi Sắc yêu đương vụng trộm truyền khắp cả Vệ Vương phủ.
7 Trong Tây Uyển, Vệ Đông Li lười biếng dựa vào ghế, nghiêng đầu, nhìn bạch hổ cảm thấy thỏa mãn liếm liếm móng vuốt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm xúc phẫn nộ.
8 Người ngoài hang động từ lúc sau khi vào rừng, đã mấy ngày chưa ăn cơm, nay ngửi thấy mùi thịt bò nóng hổi kia, liền bước nông bước sâu mò tới. Bọn họ vốn định lập tức vào trong hang, chiếm lấy nơi này, nhưng nhìn chung quanh một vòng, phát hiện chung quanh trên tuyết ngoại trừ có dấu chân hổ, cũng không có bất cứ dấu chân nào của con người.
9 Sáng sớm ngày hôm sau, đám người Vệ Đông Li đều tỉnh lại. Trên bầu trời tuyết vẫn bay, dường như không có chút dấu hiệu ngừng lại. Bọn họ biết lúc này không nên liều lĩnh rời khỏi hang động, nếu không một khi xảy ra chuyện bất ngờ, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
10 (Từ câu “Không đến Trường Thành phi hảo hán)Trên đường đi, Khổng Tử Viết quên luôn cả bao nhiêu ngày. Cũng không biết đã đi được mấy ngày, mọi người ăn gió nằm sương rốt cục đã thành công ra khỏi khu rừng già.
11 Trong căn phòng bài trí đẹp đẽ, Lưu chưởng quầy báo lại bí mật riêng tư của các đại quan viên Hồng quốc cho Vệ Đông Li. Vệ Đông Li sau khi nhận mật báo, vẫy tay bảo Lưu chưởng quầy lui ra.
12 Cổng đô thành Hồng quốc, hơn hai trăm thị vệ Hồng quốc đứng xếp thành hàng chỉnh tề để nghênh đón Vô Song Vương gia của Duệ quốc đến. Chỗ thắt lưng thị vệ Hồng quốc đều đeo một thanh đao thép, mà ở chỗ tay cầm mỗi thanh đao còn đều được khảm một viên đá quý màu đỏ sậm, không gì không khoe ra sự giàu có của Hồng quốc.
13 Trên mình Bách Lí Lam mồ hôi lạnh đã ướt đẫm quần áo, chân mềm nhũn như hai sợi mì nước. Y không thể tưởng tượng được, đại cẩu cẩu trong miệng Tiểu Bảo lại có thể là một con bạch hổ to lớn!Bách Lí Lam run rẩy ôm chặt Tiểu Bảo, ôm chặt đến nỗi suýt nữa hư thoát, cắn răng xoay người, nhìn con bạch hổ sau lưng.
14 Hồng Đế mắt thấy Bách Lí Phượng và Tiểu Bảo vì một con bạch hổ mà đánh nhau túi bụi, coi như khiến cái mặt già của ông ta mất hết rồi! Vì thế, ông ta phẫn nộ quát: “Dừng tay lại hết cho quả nhân!” Tiện đà chuyển ánh mắt sang Vệ Đông Li vẫn duy trì im lặng, thở dài nói,“Vô Song Vương gia chê cười rồi.
15 Khổng Tử Viết đã không mở mí mắt ra được, tư duy của cô lại vì câu nói cuối cùng của ngự y mà trở nên rõ ràng. Ngự y kia có ý gì, vì sao nói cô sắp không xong rồi? Không đúng! Cô bây giờ trừ không còn sức lực ra, các bộ phận trong cơ thể vẫn hoạt động bình thường mà, không có dấu hiệu suy kiệt gì cả! Tên đại phu Mông Cổ kia làm sao lại nhận định là cô thể cứu được chứ? Vì sao, vì sao hả?! Trời ơi! Ai có thể tìm một bác sĩ thú y đến cho cô không?Tiểu Bảo vừa nghe Khổng Tử Viết không thể cứu được, lập tức bổ nhào vào người cô mà gào khóc, chùi toàn bộ nước mắt nước mũi lên người cô.
16 Kiến trúc đình đài lầu các hoàng cung Hồng Quốc, không chỗ nào không nổi lên hai chữ — có tiền!Khổng Tử Viết trừng đôi mắt tham lam, nuốt nước miếng đang tràn ra, tìm kiếm đường ra trong khu kiến trúc kim bích huy hoàng.
17 Thời gian đôi khi rất kỳ quái, có lúc chậm như ốc sên, có lúc lại giống như sau mông ốc sên gắn một cái tên lửa vậy, vèo một tiếng đã phóng đi rất xa, nháy mắt biến mất không thấy.
18 Khổng Tử Viết đặc biệt hiểu được đạo lý không để lộ tiền bạc ra. Cô chân trước vừa bước ra khỏi tửu lâu, chân sau đã đi về một tiền trang nghe nói có độ uy tín rất cao.
19 Khổng Tử Viết lanh lẹ nghiêng mình tránh gã. Mụ tú bà lập tức bước lên hai bước, chặn gã đàn ông cao to thô kệch lại, “Ôi, vị lão gia này, cô nương này không phải nha đầu trong các đâu.
20 Giữa trưa, tên tiểu nhị lại ngẩng đầu ngó lên lầu hai, mãi không không thấy Khổng Tử Viết xuống lầu ăn cơm. Gã hơi lo lắng, sợ Khổng Tử Viết xảy ra chuyện gì, vì thế chạy lên lầu hai, gõ cửa phòng cô.
Thể loại: Đam Mỹ, Xuyên Không
Số chương: 100