1
2
3
4
5
6
7 Bên trong Thịnh Vương phủ.
"Bốp —— xoạt ——" Là tiếng bể nát của những ly trà rơi xuống đất.
Sắc mặt của Đại hoàng tử Mục Thịnh xanh xao gạt hết đồ đạc trên văn án xuống đất, quản gia đứng ở một bên cúi đầu hết mức, cố gắng để không nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng đen lại của hắn, chỉ sợ hắn sơ ý một chút sẽ ném ông vào địa ngục.
8 Nhưng mà, mũi tên của hắn còn chưa kịp bắn ra, trong rừng cây lại đột nhiên nổi lên tiếng gió, nhánh cây lay động kịch liệt, cát đá tung bay, ngay cả ngựa cũng không đứng được chuyển bước hí dài, Mục Thịnh vội vàng bỏ cung xuống, một bên giữ chặt dây cương, một bên dùng cánh tay kia ngăn cát bay đầy trời.
9 "Mặc Ảnh ca ca, hay là huynh cứ mang ta đi đi!"
Giọng nói yểu điện vang lên, không ngờ dưới mặt nạ mặt lại là một cô gái.
"Hân Nhu tiểu thư, xin đừng làm khó thuộc hạ, người biết chắc chắn chủ tử sẽ không đồng ý.
10 Đêm khuya, bên trong Thịnh vương phủ, đèn đuốc đều tắt, mọi âm thanh đều biến mất.
Nhưng mà, trong bóng đêm hàng loạt thị vệ lại đang yên lặng đứng thẳng.
11 Cách Thịnh Vương phủ khoáng chừng hai dặm, có một bóng dáng màu xanh thoáng ẩn hiện xuyên qua giữa những nóc nhà. Mũi chân hắn điểm nhẹ, dừng lại ở trên một mái nhà, nhìn xuống thị vệ đang cầm cây đuốc trên tay, khóe miệng chỉ khẽ nhếch lên, vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp, nụ cười quỷ dị làm người khác sợ hãi.
12 "Loảng xoảng. "
Chén trà bị ném ở trên bàn, ngay tức khắc bọt nước văng khắp nơi, ẩm ướt cả bề mặt của Luyện Kim Vân Sam (tên một loại gỗ) thượng hạng.
13 Editor: Mai Tuyết Vân
"Nhị phu nhân, tiểu thư đang nghỉ ngơi xin người đừng nên quấy rầy. "
"Cái gì? Ha ha. . . . . . Nghỉ ngơi? Không nên quấy rầy? Ta đường đường Đại phu nhân của Liễu phủ, lại còn phải đắn đo về ý định của nó nên không thể làm phiền nó sao? Thật là chuyện nực cười, mau tránh ra cho ta.
14 "Đại tỷ, ý của tỷ là tỷ sẽ làm khó ta thật sao?" Liễu Tịch Nhược nháy mắt mấy cái, dáng vẻ hết sức uất ức tội nghiệp.
"Ngươi. . . . . . Ta đã nói như vậy lúc nào.
15 Bên trong đại sảnh của Liễu phủ.
Liễu Chấn Toàn run rẩy ngồi trên ghế bưng ly trà trên bàn uống một ngụm lần nữa, vẫn không quên dùng ánh mắt lén lút liếc nhìn người đang nhàn nhã bắt chéo hai chân ngồi trên ghế là Tứ hoàng tử.
16 “Vậy nàng là ai?” Tứ hoàng tử Mục Kỳ chỉ vào Liễu Tịch Nhược nói, “Ngươi cũng đừng nói cho ta biết đây là dưỡng nữ ngươi mới nhận nhé. ”
“Vương gia người nghĩ nhiều rồi.
17 “Vương gia. ” Liễu Chấn Toàn nghe được giọng nói của hắn vội vàng xoay người chắp tay nói.
“Bổn vương thấy dường như đây là việc nhà Liễu phủ ngươi, bổn vương ở chỗ này thật sự là không ổn, hay là ta hồi phủ trước, Liễu Tể tướng cũng tiện xử lý hơn.
18 “Thánh chỉ đến ——”
Chỉ nghe được giọng nói sắc bén truyền đến, một thái giám gầy gò trên người mặc cung trang, đầu đội mũ ô sa đi tới. Vừa nhìn thấy hắn đã ngẩng cao đầu, cất giọng nói lên: “Liễu Chấn Toàn tiếp chỉ.
19 Bên trong phố xá phồn hoa của Thượng Kinh, mọi người tới lui qua lại không ngớt, giữa một vài người quen, vừa vặn dùng mấy canh giờ thời gian liền khiến một tin tức nhỏ truyền đến mức trước không có ai làm được sau này cũng chẳng tìm thấy ai.
20 “Chuyện này. . . . . . ” Bạch Sơ Cẩn nhắm mắt lại, giống như đã hạ được quyết tâm nói rất lớn: “Đúng vậy, là ta đã chỉ sai đường cho bọn họ. ”,
Hả? Liễu Tịch Nhược nghi ngờ nhìn nàng ta.