101 Anh không phải thánh nhân, hơn nữa còn là một người đàn ông yêu cô đã cấm dục nhiều tháng. Lúc này, trên người của cô giống như có một cỗ mùi thơm mê người, ép anh càng muốn nhanh sớm lắp đầy lửa nóng vào trong cơ thể cô.
102 "Giang, Diệc, Hãn!" Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo nói từng chữ cái một. "Hả, Giang Diệc Hãn, anh tìm anh ấy có chuyện gì không?" Nghe đến cái tên này, dường như Kỷ Oánh đã sớm có chuẩn bị, mềm mại nở nụ cười.
103 Sát thần tới? Sao lại thế này! Anh nói Kỷ Oánh tìm cách trì hoãn Giang Thiệu Cạnh, coi như kế hoạch thất bại, Giang Thiệu Cạnh cũng không thể nhanh như vậy liền đánh tới đây chứ.
104 Bên trong quầy rượu của khách sạn. Trước mặt hai người là hai ly bia. Điểm khác nhau chính là Giang Diệc Hãn như có điều suy nghĩ yên lặng uống bia, còn Giang Thiệu Cạnh thì một giọt cũng chưa động đến.
105 Sau đó, ba người bọn họ cùng trở lại Thượng Hải, mỗi người đều có tâm sự riêng. Mưa ngoài cửa sổ, tí tách dưới đất, thời tiết ẩm ướt như vậy đã kéo dài vài ngày.
106 Giang Thiệu Cạnh ở trong phòng cô trải chăn đệm nằm dưới đất. Vãn Vãn cảm giác mình hoàn toàn không hiểu Giang Thiệu Cạnh, lại càng không hiểu tại sao anh ta lại nói ra yêu cầu cổ quái như vậy, nhưng nếu đây là điều "Cần phải trải qua" trước đêm ly hôn thì cô sẽ kiên nhẫn tiếp nhận.
107 Vấn đề tài sản, món nợ, nuôi dưỡng con cái, Giang Thiệu Cạnh và Vãn Vãn không có tranh cãi toàn bộ mấy phương diện này, trừ một khoản trong ghi chép hôn nhân, cuộc ly hôn này vô cùng đơn giản, giống như đứa bé bày trò chơi gia đình, quyết định không chơi nữa mà thôi.
108 Anh yêu em. Ba chữ này nặng nề đánh vào trái tim Vãn Vãn, hoàn toàn phá vỡ sự bình tĩnh. Cô ngơ ngác, gần như không có cách nào nhúc nhích, đúng lúc ấy thì sau bắp chân của cô bị một thứ gì đó đụng vào, cô cúi đầu, nhìn thấy một máy bay đồ chơi điều khiển từ xa đang "đụng" vào chân của cô, giống như trăm phương ngàn kế muốn hấp dẫn lực chú ý của cô.
109 Tan việc, Vãn Vãn về đến nhà. Một phòng yên tĩnh. Tư vị cô độc, thật không dễ chịu, đặc biệt là hạnh phúc này có thể đụng tay đến. Bị cứng rắn cắt đứt, buồng tim đè ép giống như bọc quần áo nặng trĩu, thở một hơi cũng cảm thấy rất khó chịu.
110 Vãn Vãn và Giang Diệc Hãn lại trở thành bạn cùng phòng lần nữa, chỉ chớp mắt mà bốn tháng đã trôi qua rồi. Vãn Vãn bước vào tuần thứ 38 của thời kì mang thai, trong phòng tắm cô nâng cao cái bụng rất lớn của mình, cho dù có cúi đầu thế nào đi nữa cũng không thể nhìn thấy được ngón chân, hơn nữa ngẩng đầu nhìn trong gương liền thấy được gương mặt có chút sưng vù, cảm thấy rất sợ hãi.
111 Vãn Vãn đi vào nhà vệ sinh kiểm tra, quả nhiên trên quần lót của cô đã có một chút vết máuGiang Diệc Hãn nhìn thấy quần ngủ cô thay ra nhuốm máu, cả người liền sững sờ.
112 Lúc Vãn Vãn ở cữ, Chức Tâm đến thăm cô và bé cưng, cùng đến còn có Hứa Ngạn SâmThời điểm chiêu đãi Chức Tâm và Hứa lão đại dùng bữa tối, Giang Diệc Hãn bồng con gái ra khỏi phòng một lần lại một lần.
113 Vãn Vãn muốn giảm cân, đặc biệt là bây giờ cô đã sinh xong ba tháng rồi, nhưng thể trọng vẫn là bảy mươi mấy kg. Dáng vẻ mập mạp, giống như có một thân thịt béo muốn bỏ cũng bỏ không được.
114 Giang Diệc Hãn bắt đầu vận chuyển đại não, trăm phương ngàn kế muốn khơi lên tình thú của Vãn Vãn với mình. Vì vậy, đầu tiên, anh nhịn đau làm một quyết định trọng đại.
115 Cởi áo khoát ra! Cởi xuống!Cởi áo xuống! Cởi xuống!Cởi mặt nạ xuống! Cởi xuống!Phiền toái cởi xuống! Cởi xuống!Cởi xuống toàn bộ! Cởi xuống!Cởi! Cởi! Cởi! Cởi!Thời điểm âm nhạc xuất hiện lần nữa, lúc này người xem cởi dưới đài biến thành người bị cởi trên đài.
116 Thật ra anh biết Kỷ Oánh rất lâu rồi. Nhưng anh không có chút cảm tình với người phụ nữ này. Quần áo, lời nói lỗ mãng, tóm lại một câu, không phải là một phụ nữ quá nghiêm chỉnh.
117 Trong bữa cơm, Phó Vịnh Bội liên tục ngẩn người. "Em còn muốn dùng nĩa múc canh bao lâu nữa?" Giang Thiệu Cạnh lạnh lùng hỏi. Tối nay Phó Vịnh Bội khiến anh cực kì không vừa lòng, đầu tiên là đến trễ sau đó luôn ở trong trạng thái ngây ngốc, giống như tinh thần không ở đây.
118 Nhất định là do tác dụng của thuốc. Khi cô chỉ còn mặc quần áo lót thì coi anh giống như cột thép, vặn vẹo thân mình giống như rắn ma sát vào người anh, Giang Thiệu Cạnh cảm giác cả người mình đang say, nhiệt độ toàn thân tăng cao, hoàn toàn không kiếm chế được hành vi của mình.
119 Anh và Kỷ Oánh lên giường. Giang Thiệu Cạnh nhíu chặt chân mày, không cách nào tưởng tượng ra được mọi chuyện lại có thể đi chệch đường ray thành ra như vậy.
120 Giang Thiệu Cạnh lạnh lẽo nhìn chằm chằm điện thoại di động ước chừng khoảng ba phút, ánh mắt của anh cực kì nghiêm túc giống như chỉ cần trừng mắt như vậy thì điện thoại sẽ tự động vang lên.