1 Đầu mùa xuân, kinh thành đắm mình trong một màn mưa phùn như sương khói. Chiều tối vẫn mưa lất phất, bóng đêm dần buông xuống. Đường cái ở gần Vạn Ân Phường là nơi ầm ĩ, nhốn nháo nhất, mặt đường được lát phẳng từ những viên đá thô màu xanh, lúc này tuyết đọng tan ra, từng phiến đá đều thấm nước ẩm ướt, hơi không chú ý sẽ trượt chân, người đi đường đi qua cước bộ đều thong thả, chầm chậm, cẩn thận hành tẩu.
2 Sau một lát, con hổ chán đến chết nhún vai. “ Đây là lệnh đuổi khách sao ?”“ Đúng. ” Thanh thúy gọn gàng, không chút nghĩ ngợi trả lời. Nhạn Cận Thần nhăn mày, lại nhìn nàng một lát.
3 Cái gọi là có một sẽ có hai, tiền lệ đã mở, không thể thoát khỏi. Liễu Lục Phi thật không có nhiều sức để kháng cự, nàng bình tĩnh tiếp nhận rồi đến Vương phủ xem bệnh.
4 Chân tướng rõ ràng, có người ở nhà nhàn đến hốt hoảng, giao hẹn với bọn xấu, phải đi, kết quả mặc kệ là hổ hay là chó, tất cả đều là con nhà giàu tiêu chuẩn trong kinh thành, mặt ngoài uy phong lẫm lẫm, gào thét khắp phố phường khiến ọi người chú ý, nhưng thật quá khoa trương, tất cả đều là gối thêu hoa, một chút công dụng cũng không có.
5 Liễu y quán không xem bệnh, lầm này nghĩ không biết bao lâu. Nhìn bài tử treo lên ngoài cửa, hàng xóm láng giềng đều thở dài, không phải không có đại phu khác, nhưng là, tìm ở chỗ nào được Liễu đại phu như vậy ? Tính nhẫn nại thật tốt, tiểu nhân ốm đau đều cẩn thận hỏi han, tuyệt không qua loa chung chạ, thu phí lại rẻ, còn thường thường đưa dược liệu cho bọn họ.
6 Hôm sau, thẳng đến khi mặt trời lên cao, Liễu Lục Phi mới tỉnh dậy. Nghiêng người, nàng nhịn không được rên rỉ, là ai, là ai đem nàng quăng xuống dưới vó ngựa ? Nàng cảm thấy chính mình như bị tuấn mã dũng mãnh nhanh nhẹn giẫm lên một phen, giờ phút này xương cốt toàn thân đều kháng nghị.
7 Trước khi bình minh đến Liễu Lục Phi liền tỉnh, nhiều năm qua chính là như vậy, hôm nay cũng không ngoại lệ. Tuy rằng hoàn cảnh xa lạ, nhưng ở trong ổ chăn ấm vù vù rất thoải mái, nàng ngủ một đêm thật sự sâu, xem như hảo hảo nghĩ ngơi, mở mắt ra, dưới ánh nắng u ám chớp chớp.
8 Lời tiểu vương gia nói, Cảnh Tứ Đoan chỉ nghe một nửa, ngày ấy hắn nghe lệnh đi trở về, hôm sau lại đến phủ vương gia. Cách ngày lại đến, cách ngày lại đến, liên tục mấy ngày như thế.
9 Sau bảy ngày của lão vương gia, thái độ tiểu vương gia biến đổi phi thường, không hề mãnh liệt ngăn cản lễ bộ, tổng quản cùng đám người trong cung nhúng tay, trong khoảng thời gian ngắn, phủ vương gia không còn im lặng trống trãi như trước nữa mà là tràn ngập quan viên lui tới, nghi trượng, người hầu, công trượng….
10 Đêm dài cũng kết thúc, trời vẫn sẽ sáng. Liễu Lục Phi vẫn như bình thường bình tĩnh lui tới, sau khi dùng cơm sáng, ôn nhu nói lời từ biệt với nhóm tỳ nữ hầu hạ nàng mấy ngày nay tới giờ, sau đó nói, nàng phải đi.
11 Liễu y quán cải biến một hồi, chiêu bài mới tinh đón thần hỉ lóe lóe. Bảo Trụ đứng trước cửa quét rác được một nửa, dựng chổi ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng cảm khái vô hạn.