1 “ Liễu Biên Tu, chúc mừng, chúc mừng, có thể được hoàng thượng tự mình chỉ hôn, tiểu nữ nhi nhà ngài thật là tam sinh hữu hạnh”.
“Liễu Biên Tu, có thể cùng An Dương vương phủ kết thành chuyện chung thân, đó chính là Liễu gia nhà các ngươi hơn nửa đời đã tu luyện phúc khí, Chúc mừng, chúc mừng!!”
“Liễu Biên Tu, hôm nay đi uống vài chén đi”
Liễu Minh Thành đứng ở bên ngoài Tử Thần điện, nghe các đồng liêu dùng ngữ khí hâm mộ hoặc là khinh bỉ hoặc là đồng tình đối với hắn nói lời chúc mừng, nét mặt già nua nhất thời lần lượt thay đổi xanh rồi đến hồng, bàn tay to trong ống tay áo hết nắm chặt rồi lại buông, buông rồi lại nắm, vài lần thiếu chút nữa đã không áp chế được cơn giận.
2 Liễu Hân Linh cũng không chờ lâu lắm, đại nha hoàn bên người Liễu phu nhân Ỷ Lục liền vào, nói với nàng, lão gia, phu nhân kêu nàng tới nhà chính cùng nhau trò chuyện.
3 Mặc kệ Liễu Hân Linh mê mang cùng khó chịu như thế nào, hai tháng sau, nàng đều phải gả vào An Dương Vương phủ.
Mười ngày sau khi tứ hôn, trong kinh thành có lệnh điều động một số quan viên, Liễu Minh Thành được thăng lên làm Hàn Lâm viện học sĩ, quan hàm ngũ phẩm.
4 Liễu Hân Linh không hề đem chuyện ngày đó bị người ta nhìn trộm nói cho bất luận kẻ nào, dù sao hiện tại trên dưới Liễu gia đều bị chuyện hôn sự này làm cho sa sút tinh thần, nếu biết người mà nàng phải gả còn làm ra việc vô liêm sỉ này, thế còn không nổi bão sao? Hơn nữa, việc này cũng không tính là tốt lành gì.
5 Mọi người ở Liễu phủ đều biết, Liễu Hân Linh gả đến Vương phủ làm thế tử phi cũng không phải là để nhàn nhã hưởng phúc, đừng quên, phía trên thế tử phi còn có An Dương vương cùng vương phi, lên lên nữa, còn có một An Dương thái phi tọa trấn.
6 Liễu Hân Linh mặt như màu đất.
Thế nhưng tại đây, loại thời điểm này, mà xảy ra nguyệt sự !!!!. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Liễu Hân Linh càng nghĩ càng bi phẫn, ông trời quả nhiên là thấy nàng không vừa mắt, có phải rất bi thống hay không ….
7 "Ôi, cuối cùng tân lang cũng đã trở lại ~~ "
Thanh âm trêu đùa của người săn sóc dâu vang lên, nhất thời vang lên một trận tiếng cười ái muội. Sau đó là một trận tiếng bước chân càng ngày càng gần, một nam nhân mặc quần áo đỏ thẫm bị nhóm ma ma, nha hoàn cùng nhau vây quanh tiến vào, phía sau còn đi theo một đám nam nữ trẻ tuổi.
8 Liễu Hân Linh không hé răng, lấy da mặt nàng mà nói, cũng không thể nào tự nhiên nói với nam nhân này, nguyệt sự của nàng đến, cho nên không thoải mái linh tinh.
9 An Dương Vương phủ, Lạc Tiên viện, phòng ngủ An Dương vương phi.
Trời tờ mờ sáng, An Dương vương phi khoác áo khoác nhẹ nhàng bước ra ngoài, chỗ đó đã có một ma ma đứng chờ sẵn.
10 Hai người im lặng rửa mặt thay quần áo, chờ hết thảy mọi thứ đã chuẩn bị tốt, kêu nha hoàn đem đồ ăn sáng bưng lên.
Đồ ăn sáng giống như trước rất phong phú xa hoa, Liễu Hân Linh làm con gái của biên tu Hàn Lâm viện, tuy rằng không lo ăn mặc, nhưng chi phí bình thường tuyệt đối là theo tiêu chuẩn mộc mạc, không giống với nơi này, ăn, mặc ở, đi lại, mọi thứ đều lộ ra một loại cung cách xa hoa tinh xảo của hoàng thất, làm cho nàng có hơi chút không quen.
11 "An Thuận, nữ nhân tới cái đó. . . . . . Bình thường phải mất bao nhiêu thời gian?"
Ánh mặt trời chiếu sáng, trong thư phòng Thế tử An Dương Vương phủ, vang lên một giọng nói chần chờ.
12 Tân hôn ngày thứ ba, ngày đến nhà thăm bố mẹ vợ.
Sáng sớm, sau khi hai vợ chồng đi đến nhà chính từ biệt An Dương vương phi, trở về phòng chỉnh trang lại y phục rồi xuất môn.
13 "Sở Khiếu Thiên, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Một câu kiêu ngạo như vậy, nếu Sở Khiếu Thiên có thể nhịn được, thì hắn đã không phải là kinh thành đệ nhất ác bá nữa rồi, hắn làm sao có thể để cho người khác kiêu ngạo hơn hắn?
Vì thế, sau khi Sở Khiếu Thiên đem Liễu Hân Linh đặt ngồi ngay ngắn, mặt đầy lửa giận bước xuống xe ngựa.
14 Sở Khiếu Thiên ở bên đường ẩu đả với con Tĩnh vương, tuy rằng về tình có thể cho qua, nhưng rốt cuộc xuống tay quá nặng, An Dương vương răn dạy một chút, nhưng thấy bạn thế tử nào đó khi nghe giáo huấn xong vẫn không thay đổi, rơi vào đường cùng, chỉ phải mệnh lệnh hắn mang lễ vật đi xin lỗi Sở Quân Huyền.
15 Thanh âm gỗ bị gãy vô cùng kỳ lạ vang lên, tại thời điểm mà tinh trùng lên não thì đây cũng không phải là chuyện người ta sẽ chú ý đến, nhưng mà, nếu như thanh âm gỗ nứt thô ráp ấy liên tục vang lên, chấn động màng tai, thì cho dù có đang kích tình đến đâu cũng nhanh chóng bị dập tắt.
16 Trời tờ mờ sáng, người làm trong phủ An Dương vương đã thức dậy làm chuyện của mình, cả vương phủ vẫn im lặng như mỗi ngày.
Tối hôm qua An Dương vương ngủ ở viện An Dương vương phi, hai vợ chồng nhớ lại chuyện nhi tử làm từ nhỏ đến lớn, nói chuyện suốt đêm.
17 An Dương vương phi đủ loại băn khoăn bị nhi tử chọc cười tạm thời đè xuống, quyết định không truy cứu chuyện này nữa, dặn dò nói: "Còn nữa, ngày mai là sinh nhật mười sáu tuổi của biểu muội con là Nhan quận chúa, cô cô của con dự định làm tiệc rượu lớn mời các gia đình cùng nữ nhi các nhà quan lại trong kinh, con cũng đi cùng Liễu thị đi.
18 Liễu Hân Linh làm xong tất cả, nhàn nhạt giương mắt nhìn về phía hắn.
Sở Khiếu Thiên tâm tình rối rắm.
Liễu Hân Linh lạnh nhạt đứng ở nơi đó, tùy ý nhìn vẻ mặt nam nhân nào đó rối rắm, bộ dáng giống như cái gì cũng không sao cả.
19 "Ách, phu quân, ngươi không sao chứ?"
Liễu Hân Linh giống như đứa trẻ phạm sai lầm tay chân luống cuống đứng trước giường, rầu rĩ nhìn nam nhân vẻ mặt ảm đạm trên giường, trong lòng không khỏi có chút chột dạ.
20 Edit: Thiên Thiên
Quản gia phủ công chúa nhìn đến bộ dạng ôn hòa lúc không tức giận này của Sở Khiếu Thiên, giống như là một nam nhân bình thường, cung kính nói: “Thế tử gia, thế tử phi, công chúa chờ hai người đã lâu, mời đi theo nô tài.