1 “Kỳ Thiên” là thứ duy nhất phụ mẫu sớm qua đời để lại cho hắn. Nhưng mà người bên ngoài đều gọi hắn là Quỷ Vu, hắn cũng dần dần quên mất tên mình. Dù gì cũng là một cái tên không ai gọi, tự nhiên sẽ mất đi ý nghĩa.
2 “Nguyên Bảo. ”Một âm thanh khó nghe đang gọi tên nàng, Nguyên Bảo nhíu mày, mở mắt ra một cách không tình nguyện, nóc nhà tồi tàn, giường gỗ tồi tàn, trên người nàng đang đắp một cái mền lạnh lẽo ẩm ướt, nàng cẩn thận ngửi ngửi cái mền, lập tức một mùi ẩm mốc xông lên khiến nàng muốn nôn.
3 Sau khi Kỳ Thiên hạ cổ cho Nguyên Bảo thì đối diện với vấn đề gay go nhất – ăn cơm. Thể chất của hắn sớm đã thay đổi vì cổ trùng, mỗi ngày chỉ cần uống sương sớm là có thể hoạt động như thường, nhưng Nguyên Bảo sau khi bị đói hai ngày sắc mặt vô cùng khó coi.
4 Đêm đến, Kỳ Thiên đang lau người cho Nguyên Bảo. Mấy ngày nay hắn nuôi Nguyên Bảo rất tốt, mặt nàng đã mềm mượt lên rất nhiều, sờ vào đôi môi thịt của nàng, Kỳ Thiên bất tri bất giác xích lại gần liếm nhẹ lên khóe môi đó, cổ trùng trong người cũng theo đó mà hưng phấn nhảy nhót, trượt qua đầu lưỡi của hắn.
5 “Mặt thịt. ” Kỳ Thiên đá tên nam nhân chết khô trên mặt đất đi, ngồi xuống bên giường, ánh mắt hắn rơi trên y phục hỗn loạn của Nguyên Bảo, sát khí trong mắt đảo qua, trong thi thể khô queo trên mặt đất bỗng nhiên chui ra rất nhiều côn trùng màu đen, len lỏi ăn sạch sẽ cả thi thể, sau đó tự bò đi, trốn ở những góc tối tăm trong nhà.
6 Gió đêm thổi chiến kỳ bay phần phật. “Tướng quân!” Đôn kỵ hiệu úy Trương Thượng vén màn đi vào, khải giáp kiên cố va chạm vào nhau tạo nên thanh âm nặng nề, hắn vui mừng đến phát run, ôm quyền bẩm báo: “Bắt được Hoàng đế nước Từ rồi!”Người mặc huyền giáp ngồi sau chiếc bàn bình thản đáp một tiếng, đối với kết quả như vậy không hề thấy kinh ngạc.
7 “Mổ bụng của nàng ra cho ta. ”Mệnh lệnh này khiến cho tên quân y ngây người: “Tướng quân… Việc này… Tôi không phải là Ngỗ tác*. ”*Ngỗ tác: người khám xác“Mổ ra.
8 Canh ba, ánh trăng như nước, trong khu rừng ngoại thành nước Từ, nữ nhân áo trắng đứng dựa vào một cái cây, nàng cụp mắt, ánh mắt trầm tĩnh, nhìn chăm chăm vào nắm đất vừa mới đắp dưới chân đang rung chuyển từng cơn.
9 Mười lăm tháng Giêng, Nguyên tiêu. Pháo hoa ở Nghĩa Phong thành Đông vô cùng rực rỡ trên bầu trời. Tô Đài ngơ ngẩn nhìn lên vẻ đẹp tan biến trong chớp mắt trên bầu trời đêm, trong lòng quanh đi quẩn lại đều là khuôn mặt cười của Hoắc Dương khi xoa đầu nàng: “Không biết là nàng ở chốn khỉ ho cò gáy nào nữa, ngay cả pháo hoa cũng chưa từng thấy, chờ đến Nguyên tiêu sang năm ta sẽ đưa nàng đi Nghĩa Phong thành Đông xem pháo hoa.
10 Vừa hết tháng Giêng, nước Vệ và nước Nhung ở phía Bắc lại xảy ra chiến tranh, người nước Nhung hung hãn, quân tình biên quan khẩn cấp dồn dập. Trên triều đường, một đạo Thánh chỉ và Tướng quân ấn lại giao vào tay Hoắc Dương lần nữa.
11 Tái ngoại gió tuyết, người Nhung hung hãn, nhưng Hoắc Dương dụng binh như thần, muốn ép người Nhung lui đến quan ngoại. Chiến tranh kéo dài nửa tháng, người Nhung bại trận rút lui mấy trăm dặm, Hoắc Dương thừa thắng truy kích, ý muốn bắt người Nhung không dám đưa binh xâm phạm nước Vệ nữa.
12 “Tô…” Hoắc Dương vừa mở miệng thì Tô Đài sực tỉnh, nàng nhảy lên phía trước ôm lấy Hoắc Dương. Người ôm hắn đã không còn mùi thơm dịu nhẹ của nữ nhân như ngày xưa, khải giáp lạnh băng tiếp xúc với nhau kêu vang, bên tai cũng không còn hơi thở, trên người nàng có một mùi mục nát nồng đậm.
13 “Tô…” Hoắc Dương vừa mở miệng thì Tô Đài sực tỉnh, nàng nhảy lên phía trước ôm lấy Hoắc Dương. Người ôm hắn đã không còn mùi thơm dịu nhẹ của nữ nhân như ngày xưa, khải giáp lạnh băng tiếp xúc với nhau kêu vang, bên tai cũng không còn hơi thở, trên người nàng có một mùi mục nát nồng đậm.
14 Bị người ta vu khống là vô sỉ, Kính Ninh cũng chẳng để tâm, hắn điềm đạm hỏi: “Yêu quái, xưng hô thế nào?”Nữ nhân cao ngạo hứ một tiếng rồi quay đầu đi, Kính Ninh búng nhẹ ngón trỏ, một đốm lửa sáng rực bay thẳng đến đầu của nữ yêu, đốt nóng khiến nàng ta kêu oai oái.
15 Mạt Họa yêu lực thấp kém, chưa từng rời khỏi bức họa quá ba canh giờ, lần này vì muốn theo Kính Ninh tu hành cho tốt, quyết tâm để chân thân lại Liễu phủ, nhưng ai ngờ nàng miễn cưỡng gượng được một ngày thì mệt mỏi muốn ngã, bước chân bắt đầu loạng choạng xiêu vẹo.
16 Đường phố Cẩm thành tháng Ba đầy hoa bay, hai hàng thùy dương liễu bên bờ sông phủ đầy mặt nước, thiếu nữ áo vàng ngồi ở đầu thuyền hát vang: “ Núi có cây là cây có cành, lòng có chàng mà chàng không biết.
17 Hồ yêu kia yêu lực cao thâm kiến Kính Ninh bất ngờ, hắn đánh trọng thương Hồ yêu nhưng không bắt được nàng ta. Nghĩ rằng Hồ yêu bị trọng thương nhất định cần hút càng nhiều dương khí, mấy ngày nay Kính Ninh thiết kế không ít kết giới trong thành, một khi Hồ yêu dùng yêu lực thì nhất định không thoát khỏi mắt hắn.
18 Sáng sớm, khu rừng ngoại thành phủ một lớp sương mỏng, Kính Ninh xoa xoa mi tâm rồi ngồi dậy. Đống lửa không biết đã tắt lụi từ lúc nào, hắn nhìn Mạt Họa đang ngủ ngon lành bên cạnh rồi nhẹ giọng gọi: “Dậy đi.
19 Đến bên ngoài nhà họ Liễu, Hồ yêu đột ngột kinh hô: “Chết rồi! Cấm chỉ của ta trên bức họa bị phá rồi!”Kính Ninh cau mày, khẽ nhíu mắt, Hồ yêu sợ đến sắp khóc: “Tiên trưởng! Trước mặt ngài tiểu yêu tuyệt đối không dám làm càn, vì lúc nãy ngài chặt một đuôi của tiểu yêu khiến yêu lực giảm sút, cấm chế đã bị oán hồn kia phá rồi! Nếu tiên trưởng còn chậm trễ thì e là mạng của tiểu họa yêu kia sẽ không còn nữa đâu!”“Nếu đã vậy…” Kính Ninh gật đầu xoay tay, la bàn lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, Hồ yêu quay người muốn bỏ chạy, nhưng bỗng nhiên thấy có một lực hút cực mạnh giật nàng ta lại, nàng ta kinh hãi quay đầu, không kịp có bất cứ biểu hiện gì thì đã bị hút vào trong la bàn, trong không trung chỉ còn lại tiếng than thê lương của nàng: “Đạo sĩ nham hiểm!”Vừa vào trong Liễu phủ, Kính Ninh lập tức cảm nhận được âm khí ngút trời, người trong phủ không biết đã chạy đâu mất hết, hắn theo trí nhớ lần trước mà tìm đến khuê các của Liễu tiểu thư, từ xa đã nghe thấy tiếng thư sinh than thở: “Thiên trường địa cửu có khi tận, hận này triền miên tuyệt không thôi! Liễu nhi, nàng phụ ta!” Dứt lời thì âm phong nổi lên tứ phía, thổi từ trong khuê các ra ngoài giữa ban ngày ban mặt.
20 Mạt Họa hận đến mức máu huyết chạy loạn, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn. Nàng quay đầu nhìn quỷ hồn của thư sinh, lúc này hắn đã trở lại bình thường như những quỷ hồn khác, đang ngồi bên cạnh Liễu tiểu thư khóc huhu, nhưng hắn đã không còn muốn giết chết Liễu tiểu thư nữa.