1 Trong lầu các, một cô gái xinh đẹp đang nép mình trong ngực một gã nam tử tuấn dật, ngang tàng, vén áo ngoài của hắn, chiếc đầu nhỏ xinh xắn đang chôn chặt giữa hai chân đang mở rộng, vừa dùng đầu ngón tay khuấy động dục vọng nam nhân, vừa dùng cái lưỡi đinh hương nhẹ nhàng liếm láp cái chỗ càng lúc càng bộc lộ nhuệ khí nam nhân kia.
2 Không phải là đã nói thế nào cũng tìm cách đưa đến vị trí nàng có thể xem được sao? Chỗ nào? Vì sao mà ngay cả nữa bóng dáng nàng cũng còn không nhìn thấy? Nàng đã dự dịnh: dùng tất cả vốn liếng, cố gắng hết sức ngó dáo dác khắp nơi rồi, hay là có nguyên do gì đó? ”Muội đang làm cái gì vậy?” Đột nhiên, đất bằng nổi sóng, giọng nói của Cận Diễn Hạo vang lên sau lưng nàng.
3 Chuyện này tựa như vết dầu càng loang càng lớn, thật sự là Cận Dĩnh đã tùy tiện một chút, chọn đại một nam nhân để đem về nhà. ”Diễn Hạo ca ca, muội giới thiệu với huynh, chàng họ Lưu,tên Kiến Thành, là Giang Nam Lưu nhị công tử, đến đây để thử cưới.
4 Thật ra yêu cũng rất đơn giản Chỉ cần dũng cảm nói ra Ở cùng người luôn im lặng suốt ngày Chúng ta đặt mình trong tình cảm, hành hạ lẫn nhau. ”Như vậy được chưa? Dực ca ca, ca xem y phục bị muội làm loạn như vậy đã đủ chưa?” Cận Dĩnh cầm y phục đã bị làm cho nhàu nát.
5 ”Thật tốt quá! Lão công, thật tốt quá. ” Ngoài cửa phòng Diễn Hạo đen như mực, giọng nói Dung Điềm Điềm truyền ra rõ ràng. Không sai, trong khi Dĩnh nhi mà nàng cố vấn đang ở bên trong thì nhân vật đầu não đã sớm chờ ở ngoài cửa phòng Diễn Hạo, nói dễ nghe là muốn nghiên cứu tình hình phát triển của hai người, nói khó nghe chính là nghe trộm.
6 Trên đường mòn vào trấn, một nam một nữ đang giằng co kịch liệt. ”Ngươi đừng đi theo ta nữa có được hay không!” Cận Dĩnh nhanh chóng chạy, muốn đem cái đuôi đặc biệt sau lưng bỏ lại thật xa.
7 Dường như yêu có điểm phức tạp. Từ chối không để mình thành trách nhiệm của ngươi. Lại cam tâm tình nguyệnLàm gánh nặng ngọt ngào cả đời của ngươi. Phát hiện ra mình lại đi vào đại bản doanh của sắc quỷ này,đầu tiên, Cận Dĩnh tức giận mình tại sao lại không chọn nơi an toànnhất, sau đó lại nghĩ lại, như vậy cũng tốt, để nàng vào nơi này có thểtự trải nghiệm cuộc sống tốt hơn.
8 Ngươi làm gì nữa thế? Ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Rõ ràng là phụ thân nói ngươi không thể hạn chế hành động của ta! Ngươi mau buông ta ra!” Cận Dĩnh gào khóc điên cuồng.
9 Sau khi nàng vào phòng trong quán trọ, đương nhiên là Diễn Hạo cũng đề nghị chủ quán ột gian phòng sát phòng nàng. Sắp xếp xong xuôi hắn liền vội vã chạy sang phòng của nàng, gấp đến mức ngay cả cửa phòng cũng không thèm gõ.
10 Ca, ngươi nói nhanh lên, tại sao lại muốn kết hôn với ta?” ”Nàng ép!. ” Diễn Hạo trả lời đơn giản. ”Ta ép? Ta đâu có ép ngươi!” Cận Dĩnh hoàn toàn không thừa nhận.